Chương 257: Độc phát
Chương 257: Độc phátChương 257: Độc phát
"Bây giờ tôi không ở thôn Lý Trại, nghỉ lễ tôi mới vê quê, hiện tôi đang ở Thượng Hải! Không cần đâu!"
Lâm Phong nói xong, Trần Phát sờ sờ mũi không nói gì.
Lúc này xe đã dừng lại, Lâm Phong vội vàng mở cửa xe, đầu tiên là lấy xe lăn xuống, sau đó lại ôm Trân Phát xuống.
"Long Tử, gọi quản gia pha trà!" Trần Phát nói.
Long Tử đáp lại rồi sải bước đi vê phía lầu nhỏ kiểu phương Tây.
"Chúng đi dạo trong vườn đợi Long Tử mang trà tới rồi hẳn nói sau."
Trần Phát cười nói với Lâm Phong.
Lâm Phong gật đầu, sau đó đẩy Trần Phát đi về phía sân nhỏ.
Có thể thấy sân ở đây được thiết kế thật tỉ mỉ rất đẹp, ngay cả Lâm Phong là người ngoại đạo mà còn thấy rất vừa mắt.
Lâm Phong đẩy Trần Phát ngồi xuống trong đình nhỏ, Trân Phát thuận tay cầm lấy một nắm thức ăn bắt đầu thảy cho cá Koi ăn.
Hai người trò chuyện một lúc, thì thấy Long Tử mang ra một ấm trà lớn và trà cụ.
Đầu tiên, Long Tử làm nóng hai tách trà cho hai người Lâm Phong và Trân Phát, sau đó cẩn thận rót cho trà cho mỗi người.
"Lá trà này có mùi rất thơm."
Lâm Phong nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi lá trà, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trân Phát cũng vươn tay, nhẹ nhàng cầm chén trà lên, đặt tách trà dưới chóp mũi mình. Mùi hương lượn lờ, vấn vít, anh ta mỉm cười nói với Lâm Phong: 'Đại Hồng Bào được lấy từ cây gốc ở Vũ Di Sơn, uống rất ngon, là trà mới của năm nay, ông uống thử đi."
Cây gốc Đại Hồng Bào.
Lúc nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Lâm Phong xem như có một tầng nhận thức sâu sắc hơn người bạn thuở thơ ấu của mình!
Hai trăm gram trài
Cho dù hiện tại có tiền, Lâm Phong cũng không dám tiêu như vậy.
May mà lúc trước mình đến còn nghĩ đến lúc đó làm thế nào để giúp đỡ người bạn một thời của mình!
Giờ nghĩ lại mình đúng thật là vẽ vời thêm chuyện rồi!
Lâm Phong hít một hơi thật sâu hương trà, sau đó, đặt lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trong thoáng chốc hương trà nhàn nhạt hòa cùng nhiệt độ của trà trong khoang miệng của mình nháy mắt bùng nổ, sau đó theo thực quản đi thẳng xuống, dần dần lan khắp toàn thân.
Hương vị này cực kỳ tốt!
Cho dù là mùi thơm hay hương vị của trà đều là đỉnh của chop!
Thấy Lâm Phong có vẻ rất thích trà, Trân Phát lập tức cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Kể từ khi anh ta bị trúng độc vào năm năm trước, anh hầu như chưa bao giờ gặp bất kỳ người lạ nào.
Hôm trước nếu không phải mình nhàm chán mở chim cánh cụt ra, không chừng đã bỏ lỡ cơ hội gặp Lâm Phong rồi.
Ông trời quả nhiên vẫn đối xử tử tế với mình. Tâm trạng đang rất tốt, Trân Phát vẫy vẫy tay, ý bảo Long Tử tiếp tục rót trà cho Lâm Phong.
"Long Tử, đợi lát nữa cậu đi..."
"Xoảng!"
Tuy nhiên, Trần Phát chưa nói hết câu thì tách trà vốn đang cầm trên tay bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tail
Tách trà tử sa cứ như thế vỡ làm đôi.
Lâm Phong sửng sốt, chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, Long Tử đứng bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt!
"Sao vậy?"
Lâm Phong giật mình, vội vàng hỏi.
Vốn dĩ Trần Phát đang ngồi trên xe lăn nói cười vui vẻ, thì giờ đây tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt vốn đã tái nhợt lúc này lại càng trở nên tái nhợt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!
Lâm Phong trước kia chưa bao giờ tin sự biến mất của sự sống có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Tuy nhiên, vào lúc này, cảnh tượng hiện ra trước mặt anh khiến anh phải tin vào điều đói
"Đi, đưa anh đến nhà kho!"
Trân Phát dường như đang chịu đựng một sự đau đớn tột cùng nào đó, anh ta cuộn tròn người lại, hàm răng run rẩy, phát ra thanh âm va chạm.
Long Tử hiện giờ trên mặt không còn chút huyết sắc nào, cậu ta ngơ ngác nói: "Lão đại, không đúng, lần này không đúng, rõ ràng vẫn còn..."
"Đưa anh đến nhà kho! Anh không chịu đựng được nữa!"
Trân Phát như dùng hết tất cả sức lực gầm lên! Long Tử cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng ôm Trần Phát từ trên xe lăn lên, sau đó xoay người chạy như điên về phía một đầu khác trong tiểu viện!
Lâm Phong nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, anh vội nhanh chân đi theo phía sau Long Tử vọt về phía trước!
Xảy ra chuyện không ổn rồi!
Ý nghĩ này chợt hiện ra trong đầu anh.
Thân hình Long Tử vừa nhìn liền biết là đã luyện qua nhiều lần.
Tốc độ của cậu ta rất nhanh, nhưng cậu ta còn đang ôm một người trong ngực, nên Lâm Phong vẫn có thể đuổi kịp cậu ta.
Hai phút sau, Long Tử ôm Trần Phát cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ.
"Rầm!"
Long Tử trực tiếp nhấc chân đá văng cửa nhà gỗ, sắc mặt lạnh lùng, ôm Trân Phát trong ngực xông vàol
Lâm Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đi theo hai người bọn họ chạy vào.
Trong căn phòng nhỏ, một chiếc giường lớn xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Nhìn chiếc giường gỗ này khiến da đầu Lâm Phong tê dại!
Vết máu khô cạn, cộng thêm dây thừng được cố định chặt chẽ phía trên, đủ loại đồ vật.
Nếu như không biết rõ những thứ này là của Trần Phát, anh thậm chí cho rằng mình tiến vào địa bàn của một tên sát nhân biến thái nào đó!
"Anh trai, giúp em với, một mình em không làm được!"
Sau khi Long Tử xông vào liền đặt Trân Phát lên bàn, sau đó quay đầu lại, giọng run rẩy khẩn cầu. "Cậu muốn tôi giúp thế nào? Cậu nói đi!"
Long Tử liếm liếm môi, sau đó nói: "Giúp em giữ chặt lão đại, em muốn trói tay trói chân anh ấy lại, nhanh lên!"
Lâm Phong hoảng sợ.
Tuy anh không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng ý nghĩ do dự trong đầu chỉ có trong nháy mắt như vậy.
Trần Phát được đặt trên giường đang đau đến vặn vẹo cả người.
"Rầm rầm rầm..."
Trần Phát thực sự đập mạnh đầu mình vào ván gỗ!
Anh ta đang tự làm hại mình!
"Cậu giữ chặt cậu ấy, anh trói cậu ấy lại!"
Lâm Phong vội vàng nói.
Một người tuyệt vọng giấy giụa khẳng định không kiềm chế được, sức lực của Long Tử mạnh hơn mình, nên để cậu ta giữ chặt hiệu quả tốt hơn mình làm.
Mắt Long Tử giờ đã đỏ hoel
"Cảm ơn!"
Cậu ta nói xong vươn tay giữ chặt cơ thể Trần Phát!
Trân Phát quanh năm không hoạt động, thêm trúng độc nữa, nên giờ anh ta không có bao nhiêu sức lực.
Bây giờ bị Long Tử ghìm chặt, anh ta tuy bắt đầu sắp tới bờ vực điên cuồng, nhưng vẫn như cũ không thoát ra được!
Lâm Phong hiện đã bình tĩnh lại, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Anh trâm mặt, không nói một lời, bắt đầu buộc sợi dây thừng cố định trên ván giường vào Trần Phát. Cầm sợi dây thừng Lâm Phong mới phát hiện ra, phần cuối của sợi dây được quấn bằng vải bông dày mềm mại, rõ ràng là sợ làm tổn thương đến da.
Hơn nữa nhìn vết máu đỏ sẫm loang lổ trên giường, đây không phải là lân đầu tiên.
Động tác của Lâm Phong rất nhanh.
Chưa đầy một phút, tay chân của Trần Phát đều bị trói lại.