Chương 258: Chuyện nhỏ mà
Chương 258: Chuyện nhỏ màChương 258: Chuyện nhỏ mà
Lâm Phong lúc này mồ hôi đầm đìa, đứng sang một bên, nhìn thoáng qua Long Tử, vừa liếc nhìn Trần Phát bị trói rất chặt, trâm giọng nói: "Hắn sẽ tổn thương tới bản thân sao?"
Lúc này, Trần Phát bị dây thừng trói chặt, nhưng dù vậy, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Chỉ thấy Trân Phát cắn chặt răng, tròng mắt đỏ rực.
Mồ hôi hột to bằng hạt đậu từ trên trán của gã nhỏ xuống, gân xanh bốc lên, cổ tay cùng trên chân dùng sức được khiến gân xanh gồ lên.
Cứ như toàn thân bị một loại đau đớn to lớn bao phủ, cổ họng của gã phát ra một loại tiếng gâm nhỏ, như là mãnh thú sắp tử vong, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng lại khủng bố.
"Nhanh! Anh, lấy vài đằng sau anh tới đây!"
Long Tử trong chớp nhoáng này như là chợt nhớ tới cái gì, nhanh lên hô!
Lâm Phong mặc dù không biết Long Tử cần vải làm gì, thế nhưng tình huống hiện tại như vậy, không có bất kỳ người nào có thể hiểu rõ tình huống của Trần Phát hơn Long Tử.
Anh vội đi qua đó, quả nhiên thấy sau lưng ghế, đặt các loại vải bông.
Đều sạch sẽ.
Anh tùy tiện cầm lấy một cái đưa cho Long Tử.
Chỉ thấy Long Tử hành động rất nhanh, vươn tay đè lên khóe miệng của Trần Phát, sau đó dùng sức đập một cái!
Ngay sau đó, đã nhìn thấy cái miệng vốn cắn chặt rốt cục bị ép mở ral
Ngay giây phút này, Lâm Phong nhìn thôi cũng thấy khó thởi Chỉ thấy trong miệng của Trần Phát, máu me đầm đìa, dường như đầu lưỡi bị cắn rách rồi!
"May mắn, may mắn..."
Lúc này sắc mặt của Long Tử cũng trắng bệch, lập tức dùng một tay lấy vải bông nhét vào trong miệng của Trần Phát, sau đó lại vòng qua miệng hắn, cột nút sau đầu của Long Tử.
Cứ như vậy, miếng vải này tương đương với nhét chặt vào trong miệng của Trần Phát.
"Anh, anh cũng nhìn thấy rồi, nếu như trễ một bước, hậu quả khó mà lường được."
Rõ ràng không phải là việc tiêu hao thể lực gì, thế nhưng sau khi làm xong hết thảy, toàn thân Long Tử đều toát ra mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, tay chân lạnh lẽo đến đáng sợi
Vừa rồi, nếu mình đến chậm một bước, e rằng Trần Phát sẽ cắn đứt đầu lưỡi của mình!
Dù sao nỗi đau độc phát cũng không phải là người thường có thể chịu được!
"ÁI ÁI"
Trần Phát đau đến phát cuồng, trong hốc mắt vằn vện tia máu, trông cực kỳ khủng bố.
Trong toàn bộ kho hàng giờ chỉ nghe thấy tiếng la của Trần Phát, Lâm Phong cau mày nhìn Long Tử, dường như luôn chờ đợi một lời giải thích.
Trong mắt của Long Tử tràn đầy phức tạp, một lát sau, gã mới lên tiếng nói: "Anh, chúng ta đi ra ngoài nói đi."
Lâm Phong quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phát vẫn còn đang dùng sức giãy giụa, gật đầu, đi nhanh hướng ra bên ngoài. Cảnh tượng trước mắt thật sự là quá mức khiến người ta lo lắng.
Long Tử coi như là thấy nhiều rồi cảnh tượng trước mắt, hiện tại nhưng cũng có chút khó có thể chịu được.
Rốt cuộc là khẽ cắn môi, theo Lâm Phong phía sau đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, đem trong phòng thảm liệt cho ngăn cách đi ra ngoài.
Lâm Phong đứng ở ngoài cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Long Tử đi ở phía sau mình.
Người sau đốt một điếu thuốc, chậm rãi rít.
Lâm Phong cũng không thúc gã, một lát, Long Tử mới bóp tắt điếu thuốc trong tay, trầm giọng nói: "Trên thực tế, trên người lão đại rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì em cũng không rõ lắm, em chỉ biết là năm đó lão đại bỗng nhiên nói muốn từ Thượng Hải trở về, sau đó thì có bệnh này."
"Bệnh này rất cổ quái, nói đúng ra chắc là độc, độc này thường cách một đoạn thời gian sẽ phát tác một lần, lúc phát sẽ cho người ta sống không bằng chết, lão đại đau đến đi không nổi, đủ để thấy rõ đây độc này giày vò đau đớn đến cỡ nào."
"Mỗi lần phát tác xong lão đại đều sẽ thương tổn bản thân, có một lần thậm chí suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình! Cũng chính là bắt đầu từ khi đó, mỗi lần lão đại phát bệnh, đều sẽ kêu em đưa anh ấy tới kho hàng, trói anh ấy lại, nói như vậy thì anh ấy mới không thể nào tổn thương tới chính mình."
Long Tử trầm giọng nói.
Sau khi nói xong, Lâm Phong nhất thời đơ người.
Dù thế nào anh cũng không nghĩ tới lại là loại tình huống này!
Trong khoảng thời gian ngắn, trái tim cứ như đột nhiên bị người nào đó bóp mạnh một cái, đau cực kỳ!
"Không có biện pháp gì có thể giảm bớt đau đớn sao? Hắn phải bị trói lại như vậy bao lâu? Chích gây tê uống thuốc giảm đau cũng không được sao?"
Lâm Phong nhíu mày hỏi.
Long Tử nghe vậy, bất đắc dĩ mở ra hai tay, cười khổ nói: "Anh, bất cứ phương pháp nào có thể nghĩ tới chúng ta đều dùng qua, đáng tiếc, lão đại dùng qua hai lần sau đó nói sao cũng không chịu dùng nữa, anh ấy sợ mình dùng thuốc giảm đau đến nghiện, nên lựa chọn chịu đựng đau khổ."
Lâm Phong hoàn toàn cạn lời.
Đầu to mãi mãi cũng là một kẻ độc ác đối với chính mình.
Năm đó là vậy, hiện tại cũng vậy.
Lâm Phong lập tức cắn chặt răng, không nói gì nữa.
Bên trong kho lúc này truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn ức chế, giằng co hơn nửa canh giờ mới dừng lại.
Long Tử gần như trong nháy mắt vọt vào, viền mắt đỏ hoe, run rẩy hỏi: "Lão đại, anh cảm giác thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Phong theo sát phía sau.
Nhìn thấy Trân Phát thở không ra hơi trước mặt, Lâm Phong cũng cảm thấy cực kỳ lo.
Giờ cả người Trân Phát giống như là vừa mới trong nước mới vớt ra.
Nghe lời nói của Lâm Phong, anh ta yếu ớt cười cười, sau đó nói: 'Không có chuyện gì, quen rồi, để cho chú chê cười rrồi."
"Giữa huynh đệ, không nói cái này."
Lâm Phong nói, đi tới, đầu tiên là vươn tay cởi ra tất cả dây trên người anh ta, sau đó cúi người xuống ôm Trần Phát từ trên bàn, đặt ở xe lăn.
Mà lần này, Lâm Phong cuối cùng đã nhìn thấy đôi chân vẫn giấu ở dưới cái mần rộng thùng thình của anh ta. Đó là một đôi chân với bắp thịt héo rút, trông cực kỳ đáng sợ, khô héo như củi khô, tìm không thấy một chút máu.
Hiện giờ Trân Phát đã đau đến gần như ngất, ngồi trên xe lăn được đẩy ra khỏi cửa.
Long Tử quay đầu nói với Lâm Phong: "Anh, em trước đưa theo lão đại đi dọn dẹp một chút, đợi lát nữa mới có thể trở về."
"Em mau đi đi."
Lâm Phong vội khoát khoát tay, ý bảo cứ đi đi.
Long Tử mới vội đẩy Trần Phát rời đi.
Trong sân nhỏ nhất thời chỉ còn lại một mình Lâm Phong.
Trong đầu của anh lúc này hỗn loạn, có chút không phản ứng kịp.
Những năm gần đây chuyện phát sinh ở trên người đầu to, lại ly kỳ như vậy cổ quái.
Dù sao ở trong xã hội hiện đại, tình huống kỳ độc ở trong thân thể, hơn nữa không có thuốc nào chữa được thật sự là quá ít.
Những cái được gọi là cổ đại độc dược, thế cho nên phối phương gì gì đó, càng là lần đầu nghe nói.
Lâm Phong cúi đầu, ở trong sân nhỏ đi tới đi lui lung tung không có mục đích, trong óc đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề, đúng lúc này, trước mắt một xanh biếc nhan sắc, bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của anh.
Ngược lại không phải là những thực vật này rất đẹp, mà là một đám rau cải vài mét vuông trong khoảng sân nhỏ đầy hoa rực rỡ này, cùng với phương tiện hiện đại hoá so với nhiệt độ bảo hộ ổn định ngoài kia, thật sự là quá nổi bật.