Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259: Uống Xong Anh Sẽ Thoải Mái Rất Nhiều

Chương 259: Uống xong anh sẽ thoải mái rất nhiều Chương 259: Uống xong anh sẽ thoải mái rất nhiềuChương 259: Uống xong anh sẽ thoải mái rất nhiều

Trước mặt đất nhỏ khoảng chừng 3 đến 4 mét vuông, trồng hơn mười loại thực vật, có thể nhìn ra được những thực vật này bị tỉ mỉ xử lý, bên trong một cây cỏ dại cũng không có, thổ nhưỡng cũng đen thui, màu mỡ lại ẩm ướt.

Hơn nữa, mặc dù là khoảng cách xa như vậy, Lâm Phong cũng nhanh chóng nhận ra lá của những thực vật này.

Anh là đã gặp.

Đây không phải là lá của dã nhân sâm sao?

Ban đầu ở trong cửa tiệm của bà chủ kia, Lâm Phong liền mua về 6 dã nhân sâm non, sau lại để ở bên trong không gian trồng vài ngày, để sau bán giá cao.

Vì vậy Lâm Phong nhớ rất kỹ hình dáng của nhân sâm.

Lâm Phong đi về phía mảnh đất 3 mét vuông, anh vốn còn hiếu kỳ sao đầu to lại trông loại nhân sâm này, trong óc đột nhiên linh quang lóe lên nghĩ tới những lời đầu to nói với mình.

Dường như trong phối phương giải độc ngoại trừ Kim Thoát Tử còn có nhân sâm nghìn năm cùng kim ti điếu hồ lô trăm năm.

Anh đi lại gần mảnh đất trồng rau, mới phát hiện mặt trên lá của những nhân sâm này phân biệt đều treo những tấm báng nhỏ.

Lâm Phong tò mò đến gần, nhìn kỹ, và phát hiện rằng các dấu hiệu phía trên được đánh dấu bằng các từ như 300 năm, 400 năm, 506 năm, vân vân...

Nghĩ đến trên bảng này ghi rõ thông tin chỉ tiết của từng loại nhân sâm.

Lâm Phong ngẫm nghĩ cẩn thận chạm vào những nhân sâm này, phát hiện chỉ có 8 cây, mấu chốt là 8 cây này, anh lại không nhìn thấy nhân sâm ngàn năm?

Trong lòng chợt trầm xuống, anh nhanh chân đi về hướng phòng khách. Mới vừa rồi đi tới phòng khách, Lâm Phong liền phát hiện lúc này Long Tử đang giúp đầu to lau sạch thân thể thay một bộ quần áo sạch.

Thấy Lâm Phong đi tới, Long Tử có chút ngượng ngùng cười cười.

"Lơ là anh rồi, thực sự là ngại quá, chỉ là lão đại và em đều không nghĩ tới độc này nói phát tác liền phát tác, làm cho chúng ta không có chút thời gian phản ứng, khiến cho người ta chê cười."

Long Tử gãi đầu, sau đó vội nói với người hầu bên cạnh: "Mau pha trà cho khách, đứa nào cũng là đầu gỗ hay sao?"

Mấy người xung quanh vội đi xuống, pha trà, làm chút điểm tâm, bận rộn một lúc.

Nghe hai chữ pha trà, trong óc của Lâm Phong đột nhiên nảy lên ý tưởng, anh nói: "Toilet ở đâu?"

Long Tử chỉ chỉ cuối hành lang.

"Từ đây đi thẳng, đến cuối là tới."

Lâm Phong lập tức vội vã đi về phía toilet.

Đi vào toilet khóa trái cửa lại, Lâm Phong lại tỉ mỉ kiểm tra chốc lát, sau khi xác nhận trong toilet không có ai, lúc này anh mới lắc mình tiến nhập không gian.

Bên trong không gian, hạt giống rau dưa mà lần trước Lâm Phong gieo trồng, lúc này cũng đều đã phát triển, các loại các dạng rau dưa chồng chất ở trong mảnh ruộng nhỏ, rất nhiều rau dưa, màu sắc đa dạng, trông cực đẹp.

Anh vội tìm một cái hộp giấy, để tất cả rau dưa vào trong đó.

Sau đó lại tìm một thùng nước, đổ đầy một thùng nước linh tuyên lớn sau đó liền lắc mình ra khỏi không gian.

Thấy Lâm Phong cầm trên tay nhiều đồ như vậy lúc đi ra, Long Tử lại càng hoảng sợ. "Anh, không phải anh đi toilet sao? Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy đi ra?"

Long Tử cảm thấy kỳ quái, dù sao Lâm Phong lúc tới không phải tay không sao?

Vậy mấy thứ này từ đâu ra? Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi sao?

Lâm Phong khoát khoát tay, nói: "Lúc tới đã mang theo, trước đó anh hỏi đầu to địa chỉ để kêu người ta đưa tới, em không biết rất bình thường."

Lâm Phong nói láo không chớp mắt, lúc này đầu to vẫn ở trạng thái nửa ngất nửa tỉnh, không nghe được mình nói lung tung đổ vạ, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không ai sẽ hoài nghi.

Quả nhiên Long Tử chỉ nghi ngờ gãi đầu thôi, gã chỉ là không chú ý mà thôi, dù sao gã nhận được điện thoại sau đó mới đi đón lão đại và Lâm Phong.

"Bếp ở đâu?"

Lâm Phong hỏi.

Long Tử có chút khó hiểu, cho nên chỉ chỉ vị trí phòng bếp hỏi: "Anh à, anh đói sao? Em bảo bọn đàn em nấu cho anh nha?"

"Không phải, em cứ ở nơi này chờ anh, anh xong ngay thôi."

Lâm Phong nói mang theo một thùng nớc linh tuyên lớn đầy tràn cùng một xô rau dưa đi vê hướng nhà bếp.

Lúc này trong phòng bếp bọn hạ nhân đang chuẩn bị nấu nước pha trà, thấy Lâm Phong bước vào, ai nấy đều hướng về phía Lâm Phong khom người cúi chào.

"Chào quý khách."

"Các chú đi xuống hết đi, tôi tới nấu nước pha trà."

Lâm Phong nói.

Bọn hạ nhân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có chút khó xử. Tuy dựa theo quy củ thì bọn họ phải pha trà mới đúng, thế nhưng lúc này nếu là yêu cầu do quý khách nhân nói ra, bọn họ cũng không tiện từ chối.

"Vâng, quý khách nếu như có yêu cầu gì, xin cứ dặn dô."

Sau khi nói xong mấy người liền từ trong phòng bếp lui ra.

Lâm Phong thở dài một hơi, sau đó cầm lấy ấm nước, đổ hết nước sôi trong ấm, lại từ múc nước trong thùng nước linh tuyên của mình, đổ vào trong ấm.

Ngay khi vừa đặt ấm nước ở trên ổ cắm điện nhấn xuống công tắc, lúc này anh mới thở ra một hơi.

Mặc dù không biết nước linh tuyên trong không gian cùng những rau dưa này có hiệu quả kìm chế bệnh tình của đầu to bệnh tình hay không, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể làm thử thôi.

Trong óc lúc này giống như là đèn kéo quân nhớ lại trải niệm những năm qua của mình, hồi ức còn chưa tan, ấm nước đã reo lên.

Nước sôi rồi.

Lâm Phong vội vàng tắt công tắc của ấm, sau đó đổ nước linh tuyên vào trong ấm trà, trong bình trà đã có lá trà ngon do bọn hạ nhân bỏ vào.

Nước linh tuyên thấm vào lá trà sinh ra hương trà, trong khoảng thời gian ngắn theo nhiệt khí bốc lên nghi ngút.

Lâm Phong chỉ cảm thấy tâm hồn xao động lập tức bình an.

Toàn thân đắm chìm trong mùi hương của bột trà xanh Nhật Bản.

Anh vội cầm ấm trà đi về phía phòng khách.

Lúc này Trần Phát đã tỉnh lại.

Y mặc dù vẫn cực kỳ suy yếu, thế nhưng trên gương mặt gầy yếu đã hiện lên hai luông đỏ ửng, đã tươi hơn trước chút ít.

"Anh cảm thấy thế nào? Tôi rót trà, tới uống một chút." Lâm Phong nhíu mày nói.

Nói xong lời này, Trân Phát còn chưa nói gì, Long Tử liền nhíu mày, nghi ngờ nhìn Lâm Phong.

"Anh, hiện tại uống trà không tốt lắm đâu?"

Gã có ý là lúc này lão đại coi như là bệnh nặng mới khỏi, vừa mới sống sót sau khi bị độc phát giày vò lúc này để anh ấy uống trà, đây không phải là không tốt đối với thân thể anh ấy sao?

Vị quý khách này chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không hiểu sao !?

Nghĩ xong, Long Tử liền muốn từ chối.

Nhưng ngay lúc Long Tử định mở miệng từ chối, Trần Phát vươn tay, kéo cùi chỏ của Long Tử, ý bảo gã im lặng.

"Anh biết điều gì nên làm, không sao đâu."

Trân Phát trầm giọng nói.

Mỗi chữ mỗi câu tăng thêm thanh âm, xem như là mệnh lệnh.

Long Tử đờ ra, sau đó im lặng, cắn răng đứng ở một bên, ánh mắt không vui nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Lâm Phong cũng không để ý, chỉ là tự mình rót một chén trà, đưa tới trước mặt của Trân Phát.

"Uống xong anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Bình Luận (0)
Comment