Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 260: Công Hiệu Kỳ Dị

Chương 260: Công hiệu kỳ dị Chương 260: Công hiệu kỳ dịChương 260: Công hiệu kỳ dị

Nếu là người bình thường nói ra lời này, Trân Phát nhất định sẽ cảm thấy người này đầu óc có vấn đề.

Nhưng lúc này nghe Lâm Phong nói như vậy, Trần Phát lại cảm thấy có thể ly nước này thật có thể giảm bớt cơn đau của mình.

Loại ý nghĩ này, không hiểu sao lại rất mãnh liệt.

Y cười cười gật đầu, sau đó vươn tay, nhận lấy chén trà trong tay Lâm Phong.

Chén trà khá nóng, Trần Phát lại không cảm thấy độ nóng của chén trà này.

Dù sao độc dược đang dần dần ăn mòn cảm quan của y.

Trước là chân của y, sau đó từ từ đi lên, có thể mấy tháng nữa hoặc là lâu hơn, vài năm sau nửa người trên của y cũng sẽ từ từ mất đi tri giác, cuối cùng biến thành hoàn toàn tàn phế.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Lâm Phong, Trân Phát vì để cho Lâm Phong không phải lo lắng cho mình, y cẩn thận đưa miệng về phía cái chén, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, đến khi nước trà nguội đi đôi chút, gã mới tiến tới, nhấp nhẹ một ngụm.

Nói thật, bởi vì độc dược ảnh hưởng, vị giác của y đã dần dần thoái hóa.

Lúc nước trà vào miệng, Trân Phát thật không phát giác vị của nước trà có gì không bình thường, chẳng qua là khi nước trà ấm áp đi thẳng từ thực quản xuống dạ dày, lúc đến dạ dày, cảm giác kỳ diệu xảy ra.

Trên dưới toàn thân y bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cứ như một cỗ nhiệt lưu từ dạ dày bắt đầu nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, quét sau cơn đau cùng uể oải của mình!

Một loại cảm giác thoải mái cùng sảng khoái đã lâu không gặp bao phủ Trần Phát, khiến y lập tức cảm thấy kinh hãi! Bao nhiêu năm rồi chưa được hưởng thụ loại cảm giác tuyệt diệu này?

Giống như là thân ở trong vực sâu vạn trượng lạnh như băng, đột nhiên có một dòng nước nóng bao phủ chính mình, cực kỳ thư thái!

Trần Phát không khỏi cầm lấy cái chén uống vài ngụm lớn, lúc này y cũng không quan tâm nóng gì nữa, dáng vẻ kia quả thực giống như là kẻ khát nước mấy ngày gặp được cam lội

Ở bên cạnh Long Tử nhìn động tác của Trần Phát, hơi trợn to mắt, cực kỳ kinh ngạc!

Lão đại làm sao vậy?

Tuy nói đây là trà do khách đưa tới không thể không uống, nhưng cũng đâu cần uống nhiều như vậy?

Long Tử hơi lo cho Trân Phát.

Dù sao thân thể hiện giờ của lão đại, uống nước trà nhiều không tốt cho thân thể.

Vì vậy Long Tử dùng khóe mắt liếc nhìn Trân Phát, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão đại, uống nước trà nhiều không tốt cho thân thể, em đổi nước sôi cho anh nhé !?"

Trân Phát vội khoát khoát tay, ý bảo không cần.

"Chú cũng uống một ngụm xem sao, xem xem có thấy gì lạ hay không."

Trân Phát bỗng nhiên nói với Long Tử.

Trực giác tự nói với mình, nước trà này nhất định không bình thường.

Hiện giờ Long Tử đang rất phiền muộn!

Vừa nghe yêu cầu của Trần Phát, tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời lấy ra một chén trà thủy tinh, rót sang chút nước trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Gã cứ như là Trư Bát Giới ăn nhâm sâm quả, còn chưa nếm mùi vị đâu đói Thế nhưng lúc nước trà từ thực quản đi xuống, một cỗ mùi trà đậm đà từ trong lỗ mũi chậm rãi tràn ra.

Long Tử trong nháy mắt kinh hãi.

Đây là...

"Lão đại, trà này sao lại thơm như vậy, nước cũng rất ngọt!"

Sau khi Long Tử nói xong, vội lại rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng đưa chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này đây gã thận trọng thưởng thức vị nước trà ở đầu lưỡi, cuối cùng nuốt vào.

Lúc này đây gã xem như đã hoàn toàn nếm rõ ràng mùi vị của nước.

"Lão đại, nước này có một hương vị đặc biệt, em nói không nên lời, thế nhưng sau khi dùng nước này pha trà, so với bất cứ loại nước trà nào mà trước đó em đã uống, đều ngon hơn nhiều!

Sau khi Long Tử trâm ngâm chốc lát, gã nhìn Trân Phát nghiêm túc nói.

Quả nhiên!

Trân Phát nhìn chén trà trước mặt, lại uống một ngụm, lúc này một chén trà lớn đầy tràn đã bị y uống cạn sạch.

Lá trà nhất định là của nhà mình, vấn đề hẳn là ở nước dùng để pha trà.

Trân Phát ngẩng đầu nhìn gương mặt không chút sợ hãi trước cơn sóng lớn của Lâm Phong, chợt nảy ra ý nghĩ.

"Phong Tử, nước này là do cậu mang tới sao?"

Trân Phát hỏi.

Lâm Phong gật đầu.

"Trước đó không phải tôi bảo anh giao cây non Kim Thoát Tử cho tôi sao? Tôi sợ anh lo lắng nên cố ý mang theo loại nước đặc biệt này qua đây, đây là nước mà công ty bên tôi mới nghiên cứu ra, cực kỳ có tác dụng đối với sinh trưởng của loại thực vật đặc thù này."

Lâm Phong tùy ý nói dối.

Anh biết cây non Kim Thoát Tử cuối cùng này có giá trị quan trọng cỡ nào với đầu to, cho nên nói bản thân có 9 thành nắm chắc có thể trông ra Kim Thoát Tử, thế nhưng đầu to không dễ tin như vậy!

Y khẳng định có rất nhiều nghi ngờ với mình!

Lâm Phong làm như vậy, chẳng qua là muốn làm cho đầu to yên tâm mà thôi!

Quả nhiên, khi nghe thấy Lâm Phong nói như vậy, trên mặt của Trần Phát rốt cục xuất hiện biểu cảm tương tự với sung sướng cùng buông lỏng.

Trước đó tuy nói đáp ứng Lâm Phong, giao cây non cho hắn, thế nhưng đây chính là thứ đại biểu cho cái mạng của mình nhaIl

Nó chính là thứ cho mình một tia hi vọng cùng chờ mong cuối cùng!

Khóe mắt của Trần Phát cay cay, y hít vào thật sâu, kìm chế tâm trạng kích động.

"Phong Tử, ta cũng không dài dòng, nếu cậu thật giúp tôi trông ra được Kim Thoát Tử, tôi nhất định có thâm tạ."

Lâm Phong cũng cười nhấp một ngụm trà, hướng về phía Trần Phát khoát tay áo.

"Giữa anh em chúng ta không nói cái này."

Tiếp đấy hai người lại trò chuyện khá lâu, nhìn sắc trời đã nhá nhem tôi, Lâm Phong đứng dậy tsmj biệt.

"Tôi còn phải trở về làm cơm tối nữa, ngươi nếu như dễ dàng, mấy ngày nữa cùng ta cùng nhau trở về Thượng Hải, đến khi Kim Thoát Tử trưởng thành, tôi sẽ giao cho anh."

Lâm Phong hướng về phía Trần Phát nói. Lúc này Trần Phát đã thoải mái hơn không ít, nghe Lâm Phong nói như vậy lập tức gật đầu cười nói: "Dù sao sau khi trúng độc cũng chỉ mải ngồi một chỗ, tôi đã rất lâu chưa từng trở về, hai ngày nữa cậu trở về thì báo với tôi một tiếng, tôi và cậu cùng lên máy bay trở về."

Tiếp đó Trần Phát lại kêu Long Tử giao Kim Thoát Tử cho Lâm Phong.

Lâm Phong thận trọng cất kỹ, đang chuẩn bị đi, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn Trân Phát.

"À đúng rồi, có phải anh vẫn chưa trồng được nhân sâm nghìn năm hay không?"

Trân Phát ngẩn người, y nghĩ nhân sâm nghìn năm mà mình trồng ở trong sân nhỏ, chắc đã bị Lâm Phong nhìn thấy, lập tức cười cười cũng không giấu giếm.

"Đúng vậy, cho nên mới nói hy vọng giải độc quá xa vời, nhân sâm nghìn năm thiếu một năm cũng không được, ta góp nhặt nhiều năm như vậy, không biết hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, nhiều nhất cũng chỉ có hơn 800 năm, cho dù cậu thực sự trồng ra Kim Thoát Tử, ta nghĩ đến cuối cùng thuốc này có thể giải được độc hay không, tôi có thể sống sót hay không, đều vẫn là ẩn sốt"

Dù Trần Phát nói năng bình thản, thế nhưng Lâm Phong vẫn nhìn thấy một tia khát vọng với sự sống từ trong mắt của y.

"Tôi cũng không tham nhiều, như vậy đi, anh giao nhân sâm cho tôi, đến lúc đó nhân sâm nghìn năm cùng Kim Thoát Tử tôi trả lại hết cho anh."

Lâm Phong nói xong, Trần Phát còn chưa mở miệng, Long Tử cũng đã ở sát ranh giới bùng nổ.
Bình Luận (0)
Comment