Chương 261: Ốc xào lăn
Chương 261: Ốc xào lănChương 261: Ốc xào lăn
"Anh à, em công nhận nước mà anh mang tới, thật sự có hiệu quả, nhưng anh phải hiểu, đây là nhân sâm, nhân sâm đó! Là nhân sâm chúng em vất vả mới thu thập được, anh lại cứ như vậy mà..."
Long Tử vội vàng nói lời cự tuyệt, nhưng Trần Phát đã đưa tay lên, ngăn hắn lại.
"Nhân sâm trong vườn này, tôi sẽ nhờ người đào lên giúp cậu, cậu có thể mang hết cả tám cây đi, dù sao có để ở chỗ tôi cũng không có tác dụng gì."
Trân Phát sảng khoái nói.
Có thể tin tưởng lẫn nhau vô điều kiện thế này làm Lâm Phong cảm thấy có trách nhiệm.
Trong lòng ấm áp dễ chịu, Lâm Phong quay đầu lại, kiên định nói với Trân Phát: "Đầu to, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ trồng hoàn chỉnh những cây này cho cậu."
Lâm Phong nói xong, lúc này mới nói lời tạm biệt với Trân Phát và Long Tử, đi theo người làm đào nhân sâm.
Thấy Lâm Phong đi rồi, Long Tử sốt ruột quay đầu lại nhìn Trân Phát, cau mày thật chặt.
"Lão đại, anh có biết chỗ nhân sâm kia có ý nghĩa như thế nào với anh không, sao anh có thể nói cho là cho luôn vậy?"
Long Tử cuống cuồng nói: "Ngộ nhỡ anh ta không trồng ra được thì sao, ngay cả nhân sâm ngàn năm anh cũng đưa cho anh ấy, vậy thì chúng ta coi như mất hết hi vọng rồi!"
"Là người thì ai cũng có số cả thôi em ạ, anh cố gắng bốn năm năm nay, đi tìm hết sở nghiên cứu to tới sở nghiên cứu nhỏ đều không tìm ra được biện pháp giải quyết nào, thậm chí ngay cả những phương thức đơn giản giúp cơ thể thư giãn bọn họ cũng không giúp được cho anh." Trần Phát nở nụ cười tự giễu, ánh mắt như cũ dừng lại ở chỗ Lâm Phong rời đi.
"Cậu bạn học cũ này của anh đã từng là anh em tốt, có lẽ thật sự đã gặp được kỳ ngộ hoặc có bản lĩnh gì đó không biết được thì sao?"
"Anh tin cậu ấy, em đừng nói thêm gì nữa."
Nói xong, Trân Phát đẩy xe lăn quay vê.
Long Tử chịu thua, không biết nói gì.
Dù sao hôm nay việc hắn chống đối lại lão đại cũng là một sự bất kính rất lớn.
Lâm Phong vội vàng trở lại Lý Trại thôn.
Về đến nhà đúng bốn rưỡi chiều.
Thiến Thiến và Khương Y Thanh đi theo Lâm Phong ở bên ngoài quậy vẫn chưa quay về, Lâm Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, mở cửa ra đi thẳng vào bếp.
Lâm Phong đi vo gạo, đong nước suối rồi cho vào nồi cơm điện, ấn nút nấu cơm.
Sau đó đi xử lý đám ốc vớt dưới sông buổi sáng ngày hôm nay.
Vì là ốc sông nên bên trong những con ốc này cũng không có quá nhiều bùn đất, sau khi để ngâm qua một buổi chiều, nhỏ thêm vài giọt dầu mè vào trong chậu, ốc đã nhả sạch bùn đất trong mình.
Vỏ ốc sông nhìn chung cứng hơn là vỏ ốc đồng.
Lâm Phong sang nhà chú hai mượn kìm, kê ghế ở dưới mái hiên, cẩn thận cắt phần đuôi vỏ đi.
Tạo ra tiếng cạch cạch, trong trẻo rất vui tai.
Không bao lâu sau, đã nghe được tiếng cười đùa vui vẻ nhảy nhót của Thiến Thiến và Khương Y Thanh ở ngoài cửa.
Có vẻ như cả hai đã chơi rất vui, từ xa đã nghe thấy Thiến Thiến lớn tiếng ca hát: "Bé thỏ trắng, bé thỏ trắng, hai tai dựng thẳng..."
Đây là bài đồng dao mà cô nhóc thích nhất, cùng với làn khói cuộn lên trong bếp, lộ ra ấm áp lạ thường.
"Ba ơi, ba về rồi đấy à?"
Cô nhóc xách trên tay một túi nhựa màu đỏ, mở cửa ra thấy Lâm Phong ở trong nhà, vui vẻ hô lên.
Khương Y Thanh thấy Lâm Phong đang bận rộn làm gì đó, nhanh chóng cất túi lưới và ủng đi mưa trong tay đi, chạy về phía Lâm Phong.
"Có cần em giúp không?" Khương Y Thanh nhìn đám ốc trong chậu inox, cau mày hỏi.
"Anh đang làm gì vậy?”
Một người sống trong sung túc như Khương Y Thanh cho tới tận giờ phút này cũng không biết rằng khi ăn ốc phải cắt đuôi ốc đi.
Lập tức, Khương Y thanh tò mò ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, tỉ mỉ quan sát.
"Tối nay chúng ta ăn ốc xào lăn nhé, anh sẽ nấu ít ớt lại cho em ăn."
Lâm Phong cười nói.
"Ốc xào lăn ăn có ngon không ạ?"
Người đặt câu hỏi Thiến Thiến, Thiến Thiến cũng chưa từng ăn ốc bao giờ, lúc trước chỉ cảm thấy nhặt ốc trong nước giống như trò chơi đi tìm kho báu, lúc này nghe thấy Lâm Phong nói ốc này có thể ăn được, lập tức ngước mắt nhìn ba, tiến sát mặt lại hỏi.
Trẻ con cứ nhắc tới ăn một cái là đặc biệt cảm thấy hứng thú.
"Tối nay để ba bộc lộ tài năng cho con xem."
Lúc này, Lâm Phong đã xử lý xong vỏ ốc. Lâm Phong tìm thêm một chậu inox tới, đậy úp xuống.
"Ba oi, ba đang làm gì thế ạ?"
Thiến Thiến tò mò nhìn Lâm Phong, không hiểu hỏi.
"Ba cho ốc đi tắm, phải tắm rửa sạch sẽ xong mới có thể nấu lên được." Lâm Phong cười đáp.
Ngay sau đó, Lâm Phong bưng hai chậu inox đang ụp lên nhau xóc lên xóc xuống, ốc trong chậu inox phát ra tiếng lách cách, lách cách vô cùng giòn giã.
Cô nhóc tựa như phát hiện ra lục địa mới, hiếu kỳ mở to hai mắt tròn xoe.
Ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát động tác của Lâm Phong, tiếng lạo xạo tiếng lạo xạo kéo dài một hồi lâu, Lâm Phong đặt chậu inox xuống dưới đất.
Bỏ chậu ra, thấy màu nước đục ngầu dọc theo mép chậu chảy ra ngoài, Thiến Thiến võ tay liên hồi, vui vẻ nói: "Oa, ba ba lợi hại quá đi mất!"
Lâm Phong cười cười, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi thêm nhiều lần nữa.
Mỗi lần đều cho thêm nước sạch để rửa sạch những con ốc này đi, nước rửa ốc càng lúc càng sạch, có vẻ đã được rửa sạch.
"Được rồi, chúng ta đi xào ốc thôi!"
Lâm Phong đổ ốc trong chậu inox ra một cái rổ nhỏ, đưa cho Khương Y Thanh mang vào trong phòng bếp.
"Để anh đi hái ít tía tô, xào ốc mà không bỏ tía tô vào thì còn gì gọi là linh hồn của món ăn nữa."
Lâm Phong nói xong đi ra ngoài cửa, nếu anh nhớ không lầm, thì con đường nhỏ đối diện với cửa có mấy bụi tía tô mọc dại.
Là hạt giống không biết từ đâu rơi xuống đất bén rễ mọc lên thành cây.
Lúc Lâm Phong ra tới cửa, lại trông thấy cún nhỏ Tiểu Hoàng đang nằm sấp tại cửa ra vào. Làm anh ngẩn người, hôm qua lúc Thiến Thiến và Khương Y Thanh bế Tiểu Hoàng vào nhà, anh đã cho nó ăn.
không nghĩ tới sáng sớm hôm nay, cậu nhóc lại chạy đi đâu mất.
Kết quả trời tối, lại ở cửa trông thấy cậu nhóc này.
"Đói bụng hả?" Lâm Phong buồn cười dùng chân gẩy gẩy chân Tiểu Hoàng, có vẻ Tiểu Hoàng rất thích loại đụng chạm thân mật này, lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, 'gâu gâư' hai tiếng nhìn Lâm Phong.
"Đợi lát nữa nhé, nhớ đừng chạy lung tung, tí nữa sẽ có đồ ngon cho nhóc ăn."
Lâm Phong ngồi xuống xoa đầu Tiểu Hoàng, rồi đứng dậy đi về phía đối diện.
Tiểu hoàng dường như nghe hiểu được lời của Lâm Phong, lũng tũn chạy theo phía sau Lâm Phong, đi tới đi lui, hết sức đáng yêu.
Chuẩn bị kỹ càng xong xuôi hết tất cả các nguyên liệu, Lâm Phong trở lại phòng bếp, Khương Y Thanh đã rửa sạch thịt ba chỉ và rau xanh chỉ còn đợi mỗi Lâm Phong tới nấu cơm.