Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265: Hôn

Chương 265: Hôn Chương 265: HônChương 265: Hôn

Nổi bật so với các bạn cùng trang lứa.

Khương Y Thanh làm sao có thể nghĩ đến nguyên nhân cô không được yêu thích, chưa bao giờ là do mình không đủ ưu tú.

Vì thế sau mười mấy năm cố gắng, Khương Y Thanh cuối cùng cũng phát hiện ra rằng cha cô chưa bao giờ xem cô là viên ngọc trong lòng ông.

Mẹ Diệp cũng đã kể hết toàn bộ câu chuyện cho Khương Y Thanh, vào ngày nhật lần thứ 18 của cô.

Sau đó, có đủ loại chuyện máu chó xảy ra.

"Lâm Phong anh biết không? Em và mẹ rất sợ sấm sét, vô số đêm mưa sấm sét, hai mẹ con em sợ hãi đến mức túm tụm vào nhau, chỉ biết ôm nhau để an ủi, để sưởi ấm, lúc ấy em rất muốn ba trở về ở cùng với hai mẹ con em."

Khương Y Thanh dừng lại rồi run rẩy nhỏ giọng nói.

"Mẹ không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, nếu thời gian có thể quay ngược..."

Khương Y Thanh càng nói càng đau khổ, toàn thân run lên không khống chế được, chăn bông cũng run theo.

Lâm Phong thấy đau xót, anh gần như vô thức đưa tay ra, ôm cả người Khương Y Thanh kéo tới, ôm chặt vào lòng.

"Đừng nói nữa."

Giọng nói của Lâm Phong nghiêm túc mà dịu dàng.

Lồng ngực anh rất nóng, dòng máu nóng đi kém với sự ấm áp, chảy xuôi khắp cơ thể, sưởi ấm cả người Khương Y Thanh đang bị lạnh lẽo bao phủ.

"Từ nay về sau, bất kể là sấm sét hay là cái gì khác, những lúc em sợ hãi thì tới tìm anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em." Khương Y Thanh nghe anh nói thế, cơ thể đang run rẩy cuối cùng cũng dần ổn định lại.

Lúc này, lý trí của hai người chậm rãi khôi phục lại, ngoài cửa sổ sấm sét cũng dần lắng xuống.

Hai người ôm chặt lấy nhau, khắp cơ thể đều bắt đầu trở nên mẫn cảm.

Người đầu tiên nhận thấy không tự nhiên là Lâm Phong.

Ôm người đẹp thơm mát và ấm áp trong lòng, nếu không suy nghĩ vẩn vơ thì Lâm Phong mới thực sự có vấn đề.

Cơ thể Khương Y Thanh luôn có mùi thơm nhàn nhạt, dễ chịu của hoa và hương sữa.

Anh cũng không nói rõ hai mùi hương này là gì, nhưng mùi thơm đó khó mà diễn tả được!

Nhất là sau khi trộn lẫn với nhau, theo nhiệt độ cơ thể của cô xông vào mũi, nhất thời khiến người ta mê mẩn.

Cơ thể đưa ra phản ứng trung thành nhất, nhiệt độ toàn thân Lâm Phong tăng nhanh, làn da của anh thậm chí nóng hầm hập.

Khương Y Thanh đang cuộn tròn trong vòng tay của Lâm Phong, tiếng sấm ngoài cửa sổ dần dần biến mất, theo đó là tiếng mưa tí tách rơi.

Còn có...

Trên người Lâm Phong xảy ra khác thường.

Khuôn mặt của Khương Y Thanh lập tức nhiễm hai rặng mây đỏ.

Đôi mắt sáng trong suốt như pha lê của cô cảnh giác ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, thấp giọng hỏi: "Anh không thoải mái à? Sao người anh nóng vậy?"

Lâm Phong nghe cô hỏi thì suýt chút nữa không thở nổi.

Anh dở khóc dở cười nhìn Khương Y Thanh: "Em nói xem?" Mình cũng là người bình thường đấy biết không?

Ôm một cô gái như thế này, đặc biệt là cô gái anh thích, làm sao anh không có chút phản ứng nào cơ chứ?

"g2"

Khương Y Thanh giống như bé thỏ trắng ngây thơ không biết nguy hiểm là gì, cô thật cẩn thận vươn bàn tay nhỏ trắng mịn ra khỏi ngựa Lâm Phong, sờ vào trán anh.

Khoảnh khắc bàn tay nhỏ lạnh lẽo áp vào trán anh, Lâm Phong cảm thấy một ngọn lửa từ trong huyết quản bùng lên dữ dội, bao trùm anh thật chặt.

Ôi trờil

Đây rõ ràng là muốn tra tấn mình mà đúng không?

Lâm Phong gần như theo bản năng trực tiếp duỗi tay ra, vòng qua eo Khương Y Thanh, sau đó kéo Khương Y Thanh ấn chặt vào trong ngực mình.

Lúc này thể xác và tinh thần của hai người càng ôm chặt hơn.

Khương Y Thanh cũng cảm nhận rõ hơn những biến hóa trên người Lâm Phong.

Tuy cô không hiểu gì, nhưng khi cô tỉnh táo lại thì cô đã hiểu tất cả những gì cô nên hiểu.

"Anh, sao anh giở trò lưu manh?"

Khương Y Thanh khẽ kêu lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực của Lâm Phong.

Suy cho cùng hai người ôm nhau quá chặt, trên đỉnh đầu của cô đều là hơi thở của Lâm Phong, tư thế này quá mập mờ.

Nhưng Lâm Phong hiển nhiên không có ý định buông tay.

Dê vào miệng cọp rồi lý nào lại thả ra, nói thế nào cũng phải ăn một miếng thịt.

Trong nháy mắt lâm Phong trực tiếp nằm xuống, hai người cùng nhau nằm trên giường.

"AI Anh, anh buông em ral"

Khương Y Thanh nhỏ giọng kêu lên.

Hiện giờ cô thật sự sợ hãi, nhưng trong nỗi sợ hãi này còn ẩn chứa một sự mong chờ mơ hô.

Trong bóng tối ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có một hai tia chớp nhỏ lóe lên, soi rõ cảnh vật trong nhà.

Lâm Phong gần như nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng và đôi môi mềm mại lấp lánh nước của Khương Y Thanh.

Trái tim như bị một bàn tay nắm lấy, nhéo nhẹ một cái.

Một cảm giác thôi thúc quen thuộc lại dâng lên.

Lần này Lâm Phong không kháng cự, anh híp mắt, trực tiếp cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của Khương Y Thanh.

Bốn cánh môi dán vào nhau, mềm mại và ấm áp.

Nhưng đối với hai người đã lâu không tiếp xúc gần như vậy, cảm giác này không khác gì bị điện giật!

Đôi mắt của Khương Y Thanh gần như mở to, cảm giác giống như máu trong toàn thân như ngừng chảy!

Lâm Phong...

Lâm Phong đang hôn mình?!

Đầu óc của Khương Y Thanh trong nháy mắt như nổ tung, trống rỗng!

Môi cô ấy rất mềm, hương thơm khắp người lúc này bỗng nhiên bùng nổ càng mãnh liệt hơn!

Lâm Phong vốn chỉ muốn nếm thử. Tuy nhiên anh đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình.

Trong cơ thể, vào lúc này, có thứ gì đó bắt đầu khuấy động.

Ánh mắt của anh tối sầm lại.

Lâm Phong ôm lấy đầu Khương Y Thanh, hôn sâu hơn.

Khương Y Thanh lúc này cũng bị cảm giác như bị thiêu đốt.

Bên ngoài tiếng mưa rả rích, tí tách rơi vang vọng trong màn đêm.

Trong phòng chỉ còn lại hai cơ thể nóng bỏng muốn xích lại gần nhau.

Ngay khi Lâm Phong xoay người định đè Khương Y Thanh xuống dưới thân, trong bóng đêm bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân.

Ngoài cửa phòng của Lâm Phong, vang lên một giọng nói lanh lảnh.

"Ba ba ơi, bên ngoài có sấm sét, Thiến Thiến sợ..."

Cô bé bây giờ vô cùng tủi thân.

Giọng nói mềm nhữn mang theo nức nở.

Lâm Phong sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, cô gái nhỏ dưới thân trong nháy mắt tỉnh táo lại!

Ánh mắt vốn mơ hồ của Khương Y Thanh lập tức thanh tỉnh, cô đỏ mặt, vội vàng giấy giụa xoay người, sau đó nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Lâm Phong, trước khi cô bé đẩy cửa bước vào!

"Ba bai"

Cô bé cất giọng non nớt gọi tiếp, sau đó đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng trong phòng tuy lờ mờ nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy rõ hai bóng người.

"Mẹ, mẹ cũng sợ sấm sét nên tới đây để ba ba che chở à?"
Bình Luận (0)
Comment