Chương 266: Thẹn thùng
Chương 266: Thẹn thùngChương 266: Thẹn thùng
Lời nói của cô nhóc ngây thơ đến mức Khương Y Thanh vừa nghe đã đỏ bừng khuôn mặt!
Trời ơi! Mình rốt cuộc đang làm gì thế này?!
Hơn nửa đêm không ngủ, vậy mà chạy tới phòng của Lâm Phong?!
Khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ đến sắp chảy máu luôn rồi!
Cũng may bây giờ là ban đêm, không ai thấy được sự lúng túng của cô.
Khương Y Thanh sờ sờ vào mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói với Thiến Thiến: "Đúng rồi, dì cũng rất sợ sấm sét, Thiến Thiến mau đến đây đi."
Cảm giác đang tiến hành được một nửa thì bị phá giữa chừng thế này, đúng thật là khó chịu.
Lâm Phong nhìn Thiến Thiến khóc cũng không được mà cười cũng không xong, anh nói: "Thiến Thiến cũng sợ sấm sét đúng không? Lại đây, đến chỗ ba ba nè."
Vì vậy tuy khó chịu, nhưng bây giờ muốn tiếp tục hiển nhiên là không thể, cô nhóc vẫn đang tò mò nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ.
Mình thì không sao, nhưng chắc hẳn Khương Y Thanh đã lấy lại được bình tĩnh, đừng nói là ôm hôn, chỉ vuốt ve bàn tay nhỏ của cô ấy thôi mà mặt đã đỏ như gấc chín.
"Dạt"
Cô bé nghe xong lập tức vui vẻ chạy lại.
Thở phì phò leo lên giường, chẳng mấy chốc chiếc giường nhỏ đã bị ba người chen chúc nhau.
Khương Y Thanh lúc này vô cùng xấu hổ, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, chắc là có tật giật mình, dù biết rằng bây giờ là buổi tối, chắc Thiến Thiến không nhìn rõ mặt của mình, nhưng Khương Y Thanh vẫn không dám nhìn Thiến Thiến.
"Tối nay ba mẹ ngủ chung với Thiến Thiến đúng không?”.
Cô bé không biết mấy chuyện phức tạp của người lớn, cũng không mình đã cắt đứt chuyện tốt giữa chừng của hai người, đối với Thiến Thiến hạnh phúc nhất chính là buổi tối có thể ngủ cùng với ba mẹ.
Bây giờ cô bé đã nói như vậy, từ chối là không thể rồi.
Thế là ba người chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, Khương Y Thanh ngủ ở phía trong cùng, Thiến Thiến ngủ ở giữa, Lâm Phong ngủ ở ngoài cùng.
Trong đêm tối tia chớp lóe lên, tiếng sấm vang từng hồi.
Nhưng Khương Y Thanh cảm thấy kỳ lạ là không còn sợ hãi nữa.
Hô hấp của ba người đan xen vào nhau, tạo thành một nhịp điệu kỳ diệu.
Đêm nay cô còn tưởng rằng mình sẽ căng thẳng đến mức không ngủ được, dù sao chuyện trước đây đã xảy ra, bây giờ ba người nằm chung một giường, dù thế nào cũng sẽ thấy hơi căng thẳng.
Ai ngờ Khương Y Thanh vừa nhắm mắt lại không bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến, như thủy triều nhấn chìm cô.
Cô nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Ngủ thẳng đến bình minh.
Buổi sáng lúc Khương Y Thanh rời giường, phát hiện trên giường chỉ còn lại mình và Thiến Thiến.
Lâm Phong đã thức dậy, bây giờ cũng không biết anh ấy đang ở đâu.
Nếu không phải mở mắt ra, phát hiện căn phòng mình đang ngủ thật sự là của Lâm Phong, cô còn tưởng rằng mình nằm mơ. Khương Y Thanh thấy Thiến Thiến còn đang ngủ say, rên khuôn mặt đỏ bừng hiện lên một nụ cười, trong lòng cô như có một dòng dòng nước ấm áp chảy qua, sau đó cô nhẹ nhàng ngồi dậy, đắp chăn cho Thiến Thiến.
Lúc này Lâm Phong đã rời giường không bao lâu, đang khóa trái cửa trong phòng vệ sinh.
Anh tiến vào không gian, cẩn thận kiểm tra tình hình của nhân sâm ngàn năm và Kim Thoát Tử mình mang về ngày hôm qua.
Sau khi nhân sâm ngàn năm được trồng trong không gian, nó phát triển rất nhanh.
Những chiếc lá nhỏ màu xanh lá cây bên ngoài cũng đã thay đổi một cách kỳ diệu.
Thấy vậy Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, cái khác không nói, nhân sâm ngàn năm này đã sống rồi, nhiệm vụ của anh xem như hoàn thành một nửa.
Còn lại chính là Kim Thoát Tử được mình vùi dưới đất.
Điều khiến Lâm Phong hơi hối hận và lo lắng là Kim Thoát Tử sau khi được mình vùi dưới đất, vẫn chưa có động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ mình quá cao công năng của không gian?"
Lâm Phong tự lẩm bẩm.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh đi đến bờ suối, múc từng muôi nước tưới cho nhân sâm ngàn năm và Kim Thoát Tử.
"Mày phải lớn nhanh đấy nhé, có thể giải độc của Đại Đầu hay không là tùy thuộc vào mày đấy!"
Lâm Phong thở dài, sau đó đi tới bên kia không gian, bắt hai con vịt ra ngoài.
Những con vịt bây giờ đều rất lớn, hơn gấp đôi kích thước của những con vịt bình thường. Bây giờ cầm trên tay thấy nặng, cực kỳ vui vẻ.
Lâm Phong quyết định tặng một con cho chú hai, một con cho cô nhỏ.
Ngày mai phải trở lại Thượng Hải, lần sau chắc là đợi đến Tết Nguyên đán mới có thể trở về, tuy Lâm Phong đã xa nhà nhiều năm, nhưng sau khi trở về, anh mới phát hiện mình vẫn còn tình cảm rất lớn đối với thôn nhỏ này.
Dù sao ba mẹ đều ở trong từ đường, họ hàng của anh cũng vẫn còn.
Sau khi trói hai con vịt lại, Lâm Phong đặt những quả trứng vịt chất đầy trong không gian vào hai hộp các tông và mang chúng ra ngoài.
Không ngờ vừa mở cửa phòng phòng vệ sinh đã nhìn thấy Khương Y Thanh đang đi khắp nơi tìm mình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí thoáng hiện chút ngượng ngùng.
Lâm Phong hơi sững sờ.
Anh không nghĩ tới gặp Khương Y Thanh trong hoàn cảnh như vậy!
Điều quan trọng nhất là trong tay mình còn cầm hai con vịt!
Dưới chân anh còn là hai thùng trứng vịt!
"Khụ khụ!"
Lâm Phong xấu hổ ho khan một tiếng, nhìn đôi mắt đẹp khẽ mở to của Khương Y Thanh, nói: "Sao vậy Tiểu Thanh, em tìm anh có chuyện gì à?"
Khương Y Thanh còn đang ngây người, nghe Lâm Phong hỏi thì phản ứng lại.
"Em, em sáng sớm thức dậy không thấy anh đâu, nên mới ra ngoài tìm anh mà thôi."
Khương Y Thanh tò mò nghiêng đầu nhìn, Lâm Phong cầm hai con vịt trong tay, và hai thùng carton lớn dưới chân anh.
"Mấy thứ này là cái gì thế? Tại sao hôm qua lúc tắm em không nhìn thấy? Chúng nó luôn ở trong phòng tắm à?"
Khương Y Thanh thấy hơi nghi ngờ, cô không hiểu tại sao, Lâm Phong ở trong phòng vệ sinh thì thôi đi, cớ sao lại có thêm hai con vịt và hai cái thùng carton lớn?
Rõ ràng hôm qua mình là người tắm cuối cùng mà?
Lâm Phong cúi đầu ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Hôm qua chẳng phải em uống sau à? Em quên rồi ư?"
Lâm Phong vừa nói vừa đi ra khỏi phòng vệ sinh, anh nói tiếp: "Đây là quà của bạn thân tặng lúc anh từ huyện về, vẫn luôn đặt trong phòng vệ sinh nha, hôm qua em uống say nên không để ý đúng không?”
Nhắc đến chuyện hôm qua uống say, khuôn mặt của cô gái bỗng ửng hồng.
"Anh mới uống say."
Khương Y Thanh nũng nịu nói, sau đó trong đầu không khống chế được nhớ lại những gì xảy ra vào đêm qua.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn mình luôn mang theo dò xét, giống như anh muốn nhìn thấu mình vậy.
"Em đi làm bữa sáng."
Khương Y Thanh vội vàng chạy ra ngoài, bóng dáng nho nhỏ bỏ chạy như bị ma đuổi.
Lâm Phong nhịn không được mỉm cười, trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Dù sao thì mình đã vượt qua cửa ải này rồi.