Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 267 - Chương 267: Thiếu Tiền

Chương 267: Thiếu tiền Chương 267: Thiếu tiềnChương 267: Thiếu tiền

Lúc Thiến Thiến thức dậy, cơm đã chuẩn bị xong, ba người ăn một bữa trưa đơn giản, Lâm Phong đang định mang vịt và trứng vịt qua nhà chú Hai và cô út.

"Em và con ở nhà chờ nha, anh đi về liên."

Lâm Phong nói với Khương Y Thanh và Thiến Thiến.

Anh dặn dò hai người xong thì chạy sang nhà chú hai ở bên cạnh mượn xe điện.

Chú hai thấy Lâm Phong xách theo một con vịt cực lớn, tay kia ôm thùng trứng vịt, ông giật mình hoảng sợ.

"Tiểu Phong à, con lấy đâu ra vịt và trứng vịt to quá vậy?"

Ông cực kỳ kinh ngạc, ở nông thôn nuôi gà nuôi vịt, nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ nhìn thấy con vịt và trứng vịt lớn như vậy!

"Quà của một người bạn, ngày mai con phải trở vê Thượng Hải, mang theo không tiện, con đưa qua đây cho chú và cô út mỗi người một con."

Lâm Phong cười ha ha nói.

Chú hai lập tức ngừng hỏi, nhanh chóng gọi thím hai tới, nhận vịt và trứng vịt, sau đó Lâm Phong hỏi mượn chú hai chiếc xe điện, chạy về hướng nhà của cô út.

Nhà của cô út ở đầu bên kia của thôn, Lâm Phong chạy xe điện hơn mười phút thì tới nhà của cô út.

Cô út năm đó là thợ mộc nổi tiếng trong thôn.

Do nhà cửa ở thôn Lý Trại đều dùng trúc để dựng thành những lầu trúc nhỏ, nghề mộc được người dân địa phương đặc biệt coi trọng.

Năm đó ông bà nội nhìn trúng dượng út đang học nghề thợ mộc, có lòng muốn dượng cưới cô út.

Khi đó cha mẹ của dượng út đều mất, nhà lại nghèo nên cô út gả cho dượng xem như là gả thấp.

Sau này dượng út học ra nghề, hoàn cảnh trong nhà cũng dần dân tốt lên, thời gian trôi qua xem như là minh chứng cho cách nhìn người của ông bà nội là đúng.

Dượng út rất tốt với cô út, không chỉ về mặt kinh tế, mà cả cuộc sống, dượng chiều chuộng cô vô điều kiện.

Tóm lại, cô út vẫn luôn là đối tượng mà không ít phụ nữ trong thôn hâm mộ.

Lâm Phong đạp xe đến cửa nhà cô út đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên chợt nghe thấy trong cửa truyền đến một tiếng khóc.

Tiếng khóc mơ hồ nghe có phần uất ức, nhưng vừa nghe là biết tiếng của cô út.

Lâm Phong sửng sốt, anh đứng ở cửa không đi vào.

Dù sao thì trưởng bối đang phát tiết tâm tình, mình vào gặp đúng thật là hơi xấu hổ.

Lâm Phong đứng ngoài cửa, định chờ đến khi cảm xúc của cô út phát tiết xong mới đi vào.

Nhưng không ngờ là đứng đây, không hiểu sao lại thành nghe lén chuyện của người khác.

Giọng nói run rẩy của cô út khiến người khác nghe mà đau lòng.

"Hải Phong, con trai sắp cưới vợ rồi, người ta đòi sính lễ hai trăm ngàn, còn bảo chúng ta mua nhà trên tỉnh, anh nói chúng ta bây giờ lấy đâu ra nhiều tiên như thết Còn ba tháng nữa là sang nhà gặp cha mẹ bên đó rồi, phải làm sao bây giờ?"

Cha mẹ luôn là người lo lắng cho con cái từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Nghe cô út than thở, Lâm Phong cũng nhớ tới mấy năm nay trong nhà cô út xảy ra chuyện gì.

Thật ra, cuộc sống của cô út đã không được như ý từ mười năm trước. Nghề thờ mộc chỉ rực rỡ theo thời đại.

Những năm gần đây, ngày càng có nhiều ngôi nhà trong làng xây bằng gạch, loại nhà này đông ấm hè mát, tốt hơn nhiều so với nhà thông gió xây bằng trúc.

Do đó, nhu cầu về thợ mộc trong làng không còn tốt như trước.

Thu nhập của dượng giảm mạnh.

Nếu chỉ cung cấp chỉ phí sinh hoạt cho mình và cô út thì đủ, nhưng cái chính là cô út có một cậu con trai 26 tuổi, cũng bằng tuổi Lâm Phong.

Người con trai này quen một cô gái đã sáu năm, yêu nhau từ hồi còn đi học, đến bây giờ cũng đã đến tuổi lấy vợ.

Mấy năm nay, tiền trong nhà cô út đều dùng để chỉ tiêu cho con trai đi học, số tiên tiết kiệm cũng chỉ có vài trăm nghìn.

Nếu sính lễ là hai trăm nghìn, miễn cưỡng vay khắp nơi mới gom góp đủ, nhưng đòi mua nhà ở tỉnh thì làm khó cô và dượng rồi.

Giá nhà cửa bây giờ cũng không rẻ, nhất là ở huyện thành, cái khác không nói, riêng tiền trả trước cũng giá khởi điểm là ba trăm nghìn.

Đây là gánh nặng không nhỏ đối với cô út và dượng quanh năm ở thôn Lý Trại, có thể nói là một con số rất lớn.

Cách đây hai người trước, bên nhà gái gọi điện nói muốn bàn chuyện cưới xin, nhân tiện mua căn nhà xem như là đính hôn.

Cô út và dượng út lấy đâu ra số tiền nhiều như thế?

Tình hình hiện tại giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ chạy quanh.

"Em đừng khóc, anh sẽ nghĩ cách, lát nữa anh đi vay tiền, dù thế nào cũng phải vay tiền trả trước!"

Dượng út trâm giọng nói: "Trời không tuyệt đường người khác, anh không tin chúng ta bị ba trăm ngàn bị làm khó dễ?" Cô vừa nghe thì khóc càng dữ dội hơn.

"Khoản tiền này không biết vay được hay không, coi như là vay được đi, rồi sau này chúng ta lấy gì mà trả, bây giờ nghề mộc khó kiếm tiên, mấy ngày nay anh cũng không có việc làm, chúng ta phải trả nợ cả đời hay sao?"

Cô út run giọng nói.

Cùng lúc là tiếng dượng út phì phèo hút thuốc, một sự im lặng đến nghẹt thở.

Lâm Phong đợi một hồi, cảm thấy lúc này hẳn là có thể đi vào, vì vậy anh cố ý ho khan hai tiếng.

"Cô út ơi, cô có ở nhà không?”

Lâm Phong cố ý gọi to, trong phòng nghe thấy thì hoảng hốt.

Một lúc sau, có tiếng bước chân của cô út từ trong phòng đi ra.

"Là Tiểu Phong à?"

Cô út đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài sân, đã thấy Lâm Phong đứng ở đấy.

Mặc dù mắt của cô trông hơi đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phong, cô út vẫn nở cụ cười hiền từ.

"Con đấy, đến là được rồi, nói trước với cô một tiếng, cô nói dượng con làm vài món ngon cho conl"

Cô út vội vàng nói.

"Cô út, con đến chào cô, mai con về Thượng Hải, con mang biếu cô con vịt và thùng trứng vịt! Đây là giống mới, ăn ngon lắm ạI"

Lâm Phong cười nói.

"Ây da! Cô không tặng con thì thôi, cớ sao con lại tặng mấy thứ này cho cô? Con vịt này con mang về ăn đi, nhà cô nuôi nhiều lắm! Cô không cần đâu!"

Cô út định từ chối. Lâm Phong vội vàng nói: "Bạn con tặng, còn nhiều lắm, con đi máy bay về không tiện mang theo vịt và thùng trứng to như vậy? Cô út và dượng nấu ăn thử đi, vịt này ngon lắm ạt"

Thấy cô út còn hơi do dự.

Dượng út lúc này mới từ trong phòng đi ra.

Trên khuôn mặt bình dị của dượng hiện lên một nụ cười: "Ây da, là tấm lòng của Tiểu Phong, em cầm đi! Chúng ta không phải người ngoài!"

Dượng nói xong thì mỉm cười nhận lấy.

Lâm Phong gật đầu phụ họa, anh quan sát dượng út của mình.

Năm tháng đúng là không đối xử tốt với người đàn ông này, một mình dượng làm trụ cột kinh tế của cả nhà, dượng út trông có vẻ già hơn so với tuổi thật của dượng.

Tâm tư khẽ động, Lâm Phong lên tiếng hỏi: "Cô út, dượng út, cô dượng đang thiếu tiền đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment