Chương 277: Tặng cậu một ngàn mẫu đất
Chương 277: Tặng cậu một ngàn mẫu đấtChương 277: Tặng cậu một ngàn mẫu đất
"Mì đến rồi đây!"
Hai người tán gẫu mấy chuyện năm đó thì nghe tiếng hô lên ở phía sau.
Lâm Phong quay đầu nhìn lại, thấy nhân viên phục vụ bưng một cái khay, phía trên đặt hai tô mì lớn bóng loáng dầu nóng hổi, mặt trên phủ một lớp thịt bò và thịt dê thật dày.
Điểm xuyến bên trên sợi mì là vài nhánh rau mùi, dù cách xa mà vẫn ngửi thấy mùi thơm quen thuộc khiến người khác mê mẩn.
"Cảm ơn."
Lâm Phong nhận lấy tô mì từ tay nhân viên phục vụ, đặt trước mặt mình và Trần Phát, anh mỉm cười nói cảm ơn với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ vội vàng xua tay, sau đó bưng khay xuống.
Một lát sau nhân viên phục vụ quay lại đưa tỏi cho hai người.
"Ăn mì với tỏi, mì sẽ thơm hơn!"
Nhân viên phục vụ cười nói với hai người, nói xong liền đi làm việc của mình.
Lâm Phong nhìn Trần Phát nói: "Vẫn quy tắc cũ à?"
"Ừ" Trần Phát đáp.
Nghe Trần Phát đáp, Lâm Phong tự thêm giấm và ớt cho hai người họ.
Cả hai đều thuộc tuýp người ăn được cay, món mì chay canh suông năm đó ít nước, tất cả mùi vị trong ký ức đều là linh hồn của ớt và giấm.
Lâm Phong thích ăn chua và cay nhiều hơn, nhưng Trần Phát thì khác, cậu ta thích ăn chua và cay nhẹ.
"Được rồi, ăn thôi!" Lâm Phong đưa mì thịt dê kho đến trước mặt của Trần Phát, anh thêm một muỗng dầu ớt và hai muỗng giấm vào tô của cậu ấy, còn tô của mình thì anh thêm hai muỗng ớt và hai muỗng giấm.
Tất cả những điều này lọt vào mắt của Trần Phát, đều biến thành một loại cảm giác kỳ diệu khó mà diễn tả thành lời.
Nhiều năm như vậy, anh ta che giấu hết thảy mọi thứ vê mình, bây giờ gặp lại Lâm Phong, dường như những cảm xúc và những ấm áp mà mình muốn che giấu lúc đầu, đã từng chút một xâm nhập vào trái tim, vững vàng bao bọc lấy mình.
"Lâm Phong."
Trần Phát bỗng nhiên lên tiếng, nghiêm túc nhìn Lâm Phong.
"Sao vậy?”
Lâm Phong đang vội bóc tỏi, ăn mì phải ăn lúc còn nóng, ăn từng đũa mì kèm với tỏi, sợi mì nóng hổi, vừa cay vừa chua, thế mới gọi là mỹ vị!
"Sau này cậu quyết định sống ở Thượng Hải à?" Trần Phát hỏi.
Lâm Phong nghe cậu ấy hỏi thấy hơi kỳ lạ, anh không hiểu tại sao Trần Phát bỗng nhiên hỏi vậy.
Ngay lập tức động tác bóc tỏi trong tay anh chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn Trân Phát: "Đúng rồi, sao vậy? Cậu hỏi việc này làm gì vậy?"
Anh đặt tép tỏi đã bóc vỏ bên cạnh Trần Phát, nhìn cậu ấy chăm chú.
"Tôi có ít đồ ở Thượng Hải, năm đó khó khăn lắm mới có được, giờ nó ở trong tay tôi cũng không có tác dụng, tặng cậu đấy, tôi nghĩ nó sẽ có ích với cậu."
Trần Phát lấy ra một quyển sổ trong cái túi nhỏ treo bên cạnh xe lăn của mình, đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong sững sờ, anh nhìn những chữ to trên quyển sổ màu xanh lục, đôi mắt anh mở to hết cỡi Đây là...
"Đây là khế đất đúng không? Cậu đưa cái này cho tôi làm gì?"
Lâm Phong kinh ngạc nhìn khế đất trong tay Trần Phát.
Trân Phát chỉ mỉm cười gật đầu.
"Cậu mở ra xem đi."
Lâm Phong thực sự hơi tò mò, lập tức mở khế đất ra xem.
Sau khi nhìn rõ những gì được viết trong khế đất, Lâm Phong kinh ngạc đến không thốt nên lời!
"1000 mẫu đất?"
Lâm Phong kêu lên ngạc nhiên, anh ngẩng đầu nhìn Trần Phát, như không tin vào mắt mình!
Ôi trời, là 1000 mẫu đất cơ đấy!
Nếu là đất đai trong tay mấy đại gia thì không là gì, dù sao ở nông thôn có tiền là có thể mua được đất, nhưng khi nhìn thấy vị trí của 1000 mẫu đất, Lâm Phong thật sự rất kinh ngạc.
Mà 1000 mẫu đất đó lại ở Thượng Hải!
Là nơi tấc đất tấc vàng!
"Năm đó tôi tình cờ lấy được mấy mẫu đất đó, vẫn để vậy cho tới giờ chưa sử dụng, nên hiện giờ luôn để đất trống."
Trân Phát mỉm cười nói.
Anh ta suy nghĩ rồi bổ sung tiếp: "Mảnh đất này đối với tôi mà nói thực sự rất căng, tôi không biết nhiều kiến thức về sử dụng đất, bán thì không cần thiết, tôi không thiếu tiền, nghĩ tới nghĩ lui tôi thấy tặng cho cậu là hợp lý nhất."
Lâm Phong nghe mà chẳng biết phải làm sao! Nghe cậu ta nói kìa?!I
Không thiếu tiền, 1000 mẫu đất cứ thế mà tặng cho mình ư?
"Đừng, đừng, tôi thật sự không cần đến mảnh đất này, cậu giữ lại sau này cho mình dùng đi, không chừng ngày nào đó cậu có việc cần dùng thì sao!"
Lâm Phong nói xong vội vàng khép quyển khế đất lại, trịnh trọng trả lại cho Trân Phát.
Tuy nhiên, Trần Phát không nhận lại.
Anh ta cứ ngồi đấy mỉm cười nhìn Lâm Phong.
"Hôm nay cậu dám tới buổi họp lớp, chứng tỏ thuốc của tôi chắc đã có tiến triển, cậu cứ xem như đây là tạ lễ tôi tặng cậu, 1000 mẫu đất này với tôi cũng không tính là gì, cậu cứ nhận đi." Trần Phát nói.
Lâm Phong nghe Trần Phát nói thì lấy làm kinh ngạc.
Ơ kìa, không tệ nha Đại Đầu!
"Nhiêu năm không gặp, khả năng quan sát sắc mặt và lời nói của cậu quả đúng là không ai sánh bằng!" Lâm Phong ngạc nhiên bật thốt.
May mà mình nghĩ đây là chỉ là buổi hợp lớp đơn thuần, không ngờ trong lòng Trân Phát lại nhìn ra được nhiều khúc mắc như vậy!
Ngay cả chuyện mình trông được thuốc giải cũng bị cậu ấy nhìn ra.
Khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt rất tuyệt!
"Cho nên đúng là cậu trồng được rồi, đúng không?"
Tuy trong lòng Trân Phát mơ hồ đoán ra được, nhưng khoảnh khắc câu hỏi thoát ra khỏi miệng, thì anh ta căng thẳng đến mức nắm chặt tay lại!
Chuyện này liên quan đến tính mạng của mình, tuy mình tin tưởng người bạn cũ Lâm Phong có thể làm được, nhưng chung quy anh vẫn lo lắng thấp thỏm. "Thôi"
Lâm Phong cười cười, nhìn Trần Phát không trả lời ngay, thay vào đó anh gắp một đũa mì đầy ắp lên hút một hơi thật mạnh!
Thấy Trần Phát chỉ là nhàn nhạt nhìn mình, tựa như không hề có ý thúc giục, Lâm Phong khoát tay nói: "Đúng đúng đúng, không sai, tớ trông được nhân sâm ngàn năm rồi, còn Kim Tử Thoát thì tớ bảo đảm nhất định sống được, nhưng có lẽ do thời gian ngủ đông quá dài, nên cần phải đợi thêm một thời gian nữa mới được."
Nghe Lâm Phong báo lại tin tức này, dù Trân Phát luôn bình tĩnh cũng phải cứng đờ cả người, cơ thể gầy gò của anh ta không khống chế được run rẩy.
Mạng của anh được cứu rồi!
"Nếu là vậy thì mảnh đất này cậu càng phải nhận."
Trân Phát bình tĩnh nói.
Tuy nhiên, chỉ có Lâm Phong ẩn trong hoàn cảnh duy trì sự sống này, là một mạch nước ngầm mãnh liệt!
"Đại Đầu, giúp cậu là việc tôi nên làm, là do tôi tình nguyện, phần tạ lễ này..."