Chương 276: Kết thúc
Chương 276: Kết thúcChương 276: Kết thúc
Anh ta vì chuyện giải tỏa mà chạy ngược chạy xuôi muốn gãy chân, thậm chí rải rất nhiều tiên để thiết lập quan hệt!
Tuy nhiên, bất kể mình hỏi đến ai đều nhận được câu trả lời tưởng đúng nhưng thực ra là sai.
Ngay cả Mã Hưng Vinh cũng vậy.
Nếu như không phải trước mắt mình thật sự không tìm được quan hệ, thì anh ta cũng đặt hết hy vọng vào Mã Hưng Vinh.
Bây giờ bỗng nhiên nghe Trần Phát nói như vậy, Trân Hoa nhất thời không kịp phản ứng.
Hốc mắt của anh ta lập tức đỏ lên.
"Cảm ơn cậu, Đại Đầu, cảm ơn!"
Trân Hoa lúng túng nói, sau đó nhanh chóng đưa tay rót cho mình một ly rượu đầy, giơ ly rượu hướng Trân Phát.
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Mọi người trong phòng đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao Trần Hoa người luôn đứng về phía Mã Hưng Vinh, đột nhiên quay ngoắt chuyển sang phe Trân Phát?
Còn chuyện giải tỏa mà Trần Hoa nói rốt cuộc là chuyện gì?
Mã Hưng Vinh lúc này bắt đầu hốt hoảng rồi, đáy lòng y dâng lên một cảm giác khó tin.
Thật hay giả? Không có khả năng đúng không?!
Trân Phát không những có tiền mà còn có quyền nữa chăng?
Tuy trong lòng đã loáng thoáng tin tưởng sự thật này, nhưng Mã Hưng Vinh vẫn không thể không tin ở huyện thành nhỏ này, nhà y tích lũy nhiều năm nhân mạch như vậy, thế mà không bằng một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi năm đó ư?
"Chuyện này rốt cuộc có giải quyết ổn hay không cũng không chắc, nói không chừng có người giả vờ gọi điện thoại rồi nói đã giải quyết xong rồi, chuyện giải tỏa liên quan đến phạm vi rộng như vậy, nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
Mã Hành Vinh hừ lạnh châm chọc nói.
Sau khi y nói xong, mọi người có mặt trong phòng cũng tỏ vẻ rằng quả thực có khả năng như vậy.
Xét cho cùng sức mạnh của có quyền cao hơn nhiều.
Mã Hưng Vinh lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Lúc Mã Hưng Vinh nhận điện thoại, y cũng không giấu giếm mọi người ở đây, y nói vê chuyện giải tỏa qua điện thoại vài câu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Được, được, con biết rồi, con cúp máy đây."
Mã Hưng Vinh nói xong liền cúp điện thoại.
Biểu tình trên khuôn mặt của Mã Hưng Vinh phải nói là vi diệu, y liếc nhìn Trân Phát, thần sắc trong mắt trở nên hoàn toàn nghiêm túc.
Qua cuộc điện thoại vừa rồi, cha của y nói với y, có một thế lực mạnh đã nhúng tay vào dự án giải tỏa, liên quan đến rất nhiều khía cạnh mà họ không thể can thiệp được, nghe nói có liên quan đến bên trên.
Nói cách khác, những thế lực đại diện sau lưng Trần Phát, y không thể nào so sánh được!
"Nhiều năm không gặp, tôi không ngờ cậu lăn lộn ghê đến thế."
Mã Hưng Vinh miễn cưỡng nói.
Nếu không phải vừa rồi trong điện thoại cha luôn luôn dặn dò mình, một khi gặp được người có liên quan đến những thế lực này, nhất định phải cung kính, nếu không, y sẽ không hạ mình nói những lời này!
Trần Phát chỉ cười cười, không nói gì, kiểu thái độ này. Á à như một cú tát, tát mạnh vào mặt của Mã Hưng Vinh.
Lâm Phong nhìn những người được gọi là bạn học cũ này với tâm lý như đang xem kịch vui.
Tuy cuộc sống của anh bây giờ khác với trước kia, nhưng anh không hung ác nhiều trong lòng, vả mặt gì đó không cần thiết.
Anh đến đây đơn thuần là vì Đại Đầu.
Vốn dĩ anh sợ Đại Đầu bị bắt nạt, hiện tại xem ra đúng là anh nghĩ nhiều rồi.
"Đại Đầu, món ăn này chắc không hợp khẩu vị của cậu đâu, chúng ta đến quán mì bên cạnh ăn mì đi?"
Thấy Trần Phát ngồi trên xe lăn không nói chuyện, Lâm Phong cúi người xuống tiến lại gần mỉm cười nói với anh ta.
Năm đó niềm vui lớn nhất của hai người chính là cùng nhau nhặt nhạnh đồng nát bán lấy tiền, dành dụm đủ tiên mua một phần lớn mì chay ở quán mì bác gái cách vách, hai người lấy hai cái chén nhỏ chia đôi, ăn một cách thích thú.
Tuy mì chay nước canh trong suốt vô vị, nhưng lại trở thành món mì ngon nhất của hai người lúc còn học trung học cơ sở.
Trân Phát rõ ràng không phải tới đây để ăn cơm, chén đũa trước mặt anh ta không động vào, nghe Lâm Phong nói vậy thì cười gật đầu.
"Ừ, lâu rồi không ăn mì, chúng ta đi ăn mì thôi."
Trân Phát nói rồi đẩy xe lăn rời khỏi bàn trước.
Lâm Phong vội vàng đuổi theo.
Nhóm hơn hai mươi người ở phía sau đều sững sờ, bọn họ không nghĩ tới chuyện lại phát triển đến mức này! "Hây, sớm biết Đại Đầu làm ăn tốt như vậy, đáng lẽ vừa rồi tôi nên nhờ cậu ấy giúp chút chuyện! Tất cả đều do cái miệng này của tôi không rút kinh nghiệm!"
Một người tức giận nói.
"Đúng đó, nếu như vừa rồi chúng ta tin lời cậu ấy nói, không biết bây giờ người may mắn nào có thể lấy được chiếc Rolex Green Water Ghost cơ đấy!"
Có người không buông bỏ được nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
Mọi người mở miệng nói, trong lời nói đều cố ý vô tình trêu chọc Mã Hưng Vinh.
Mã Hưng Vinh vừa rồi vẫn là trung tâm của tất cả mọi người, lúc này đã trở thành người đầu tiên mọi người oán giận.
Nếu không phải cậu ta là người đầu tiên đùa giỡn, cảnh tượng sẽ không xấu hổ như vậy.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Mã Hưng Vinh đang tức đến mặt lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng hung hăng thầm nhổ trong lòng.
"Hừ, cũng không nhìn xem mình là thứ gì, suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ tàn phế thôi!"
Quán mì của bác gái bên cạnh.
"Dì ơi, cho một phần mì thịt bò kho, một phần mì thịt dê khoI"
Lâm Phong mỉm cười gọi món.
"Được, lập tức có ngay!"
Nhân viên phục vụ trong quán mì đáp lại, Lâm Phong đẩy xe lăn của Trần Phát vào chỗ ngồi, anh lau mặt bàn trước mặt, rồi sắp xếp bộ đồ ăn.
"Sao không ăn mì chay?" Trần Phát hỏi.
"Đó là do trước kia không có tiền, giờ có tiền rồi ai chịu ăn mì chay? Tôi thích ăn thịt bò hơn, cậu thích ăn thịt dê, đừng nghĩ tôi tôi không biết!"
Lâm Phong mỉm cười nói.
Trân Phát cũng cười cười theo, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Lâm Phong rót thêm một ly nước đun sôi cho mình và Trân Phát.
"Đại Đầu, hôm nay cậu oai phong thật đấy!"
Lâm Phong nháy mắt với Trần Phát.
"Ừ, khó có được lúc tùy hứng, cảm giác đúng là rất tuyệt."
Trần Phát uống một ngụm nước đun sôi cũng nở nụ cười.
Người ta nói cả đời này đều phấn đấu vì những thứ năm đó chưa từng có.
Thời thơ ấu càng thiếu thốn thứ gì thì khi lớn lên càng muốn thể hiện, Trần Phát cũng đã định sẵn như thế.
Thời thơ ấu của mình thiếu nhất không phải là cơm ăn áo mặc mà là sự tôn trọng và bình đẳng của mọi người.
Hiện giờ mình công thành danh toại, trở về gặp lại những bạn học trước kia, loại suy nghĩ này giống như cỏ dại không thể ngăn cản được, và nó nhanh chóng hiện lên trong đầu mình.
Vì vậy anh muốn tùy hứng một lần, cảm giác đúng như anh tưởng tượng, rất tuyệt và sảng khoái!
Lâm Phong nghe vậy lập tức bật cười ha ha, Đại Đầu bây giờ trông nhã nhặn, lịch thiệp hơn trước kia, nhưng trong lòng quả nhiên vẫn là cậu nhóc điên không kiêng nể gì của lúc trước!