Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275: Mối Quan Hệ Của Ai Mạnh Hơn

Chương 275: Mối quan hệ của ai mạnh hơn Chương 275: Mối quan hệ của ai mạnh hơnChương 275: Mối quan hệ của ai mạnh hơn

Anh ta nghiêm túc nói: "Thật sự là do tôi không đúng, Đại Đầu, cậu người hiểu chuyện không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng so đo với tôi nhé!"

Anh ta nói xong cầm ly rượu tự rót cho mình, uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng.

Động tác như mây trôi nước chảy, đúng chất người nơi quan trường.

Trân Phát cười cười, không nói gì.

Ngay sau đó giống như hiệu ứng cánh bướm được kích hoạt.

Sau khi người đầu tiên bước ra nói lời xin lỗi, sau đó hết người này đến người khác lần lượt đứng lên, rót đầy ly rượu của họ kính Trân Phát.

Khung cảnh một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Mọi người trong nhóm nên nói chuyện thì nói chuyện, chỉ còn lại Mã Hưng Vinh ngồi đó, bối rối nhìn Trân Phát.

Y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình trở nên thế này!

Rõ ràng nhiều năm như vậy mình mới là trung tâm tuyệt đối!

Dù Trần Phát bỗng nhiên thăng quan tiến chức thì sao chứ? Những cái khác y không để ý nhưng ở cái huyện thành nhỏ này, ai có thể so với y?I

Chuyện hôm nay, y thế nào cũng không nuốt nổi!

"Ha ha, ở cái xã hội này có tiền thì có ích lợi gì? Rất nhiều việc không có phải có tiền là có thể giải quyết được!"

Mã Hưng Vinh châm chọc nói.

"Trần Hoa à, cậu quên rồi sao, quê cậu còn đang giải tỏa đúng không? Phía sau cậu còn thêm quan hệ nữa đấy, hiện tại vẫn còn đang được phê duyệt!" Giải tỏa ở nông thôn là như vậy, thêm một mối quan hệ là có thể lên đến hàng trăm nghìn, nhà Trần Hoa đúng là có một mảnh đất sắp giải tỏa, vì để theo kịp việc giải tỏa này, ông cụ ở nhà đã chuyển nhượng tài sản của mình cho tất cả con cháu!

Trong quá trình có nhiều thủ tục không tiện nói, hiện đang chờ phê duyệt, đủ để thấy mạng lưới quan hệ quan trọng cỡ nào.

Vừa rồi Trân Hoa còn uống một ly rượu xin lỗi, nhưng khi nghe những gì Mã Hưng Vinh nói, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi!

Nên làm thế nào cho tốt đây?

Mã Hưng Vinh nói rất đúng, chuyện nhà mình hiện tại còn nằm trong tay Mã Hưng VinhI

Trong gia đình anh ta có người phụ trách việc giải tỏa, chính vì vậy mà lớp trưởng Trần Hoa kiêu ngạo năm đó, đã tìm đến Mã Hưng Vinh tặng rất nhiều quà cáp, mới làm xong hết các thủ tục, chỉ còn một bước cuối cùng thôi!

Vừa rồi Đại Đầu ra tay rộng rãi khiến anh ta kinh ngạc, Trân Hoa chìm nổi trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, biết rõ tâm quan trọng của đồng tiền, nên anh ta cũng thuận nước đẩy thuyền, uống một ly rượu xin lỗi.

Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến nước này!

Được!

Mình bị Mã Hưng Vinh ghim rồi!

"Tôi chỉ ôn chuyện với bạn học cũ chút thôi, tôi vẫn nhớ chuyện cậu giúp tôi mà, tôi không quên đâu!”

Trân Hoa vội vàng nói với Mã Hưng Vinh.

Sau khi bị Mã Hưng Vinh nhắc nhở, không chỉ có Trần Hoa, mà những bạn học khác làm việc trong các cơ quan nhà nước cũng nhận ra ai mới là người thực sự có thể giúp đỡ họ trong huyện thành này! Trong thoáng chốc, bầu không khí lại trở nên lúng túng, mọi người nhìn nhau, Mã Hưng Vinh nhìn Trần Phát, ra vẻ khó xử.

"Khu đất đang giải tỏa mà cậu nói chẳng lẽ là khu đất gần bờ sông ư?"

Khi bầu không khí đang rơi vào im lặng và căng thẳng, thì Trần Phát vốn ít nói chuyện lên tiếng hỏi.

Anh ta cười híp mắt nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Trân Hoa, khiến mọi người có chút sởn gai ốc!

Người bạn học cũ luôn phải ngước nhìn mọi người này, giờ đã trở thành một sự tồn tại mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ, hơn nữa từng cử chỉ giơ tay, nhấc chân đều toát ra sự điềm tĩnh và tinh tế, hoàn toàn nằm ngoài tâm với của bọn họ.

Việc giải tỏa khu vực ven sông không phải là bí mật, Trân Hoa cũng không nghĩ nhiều.

Anh ta đang cố giữ khoảng cách với Trần Phát để lôi kéo Mã Hưng VinhI

Nghe Trần Phát hỏi như vậy, anh ta liền gật đầu.

"Đúng, năm nay mới ký hợp đồng, sao vậy?"

Trân Hoa nhìn Trân Phát vẻ hơi nghi ngờ.

Sao cậu ta bỗng nhiên hỏi tới chuyện giải tỏa?

Không liên quan gì đến cậu ta mài

Mã Hưng Vinh lúc này cực kỳ đắc ý!

Y ước gì Trần Phát hỏi chuyện giải tỏa nhiều hơn nữa, để mọi người đều biết vận dụng quan hệ trong huyện thành này, ai có thể so được với mình?

Ngay lúc Mã Hưng Vinh đang đắc ý, cảm thấy mình sắp được thể hiện, Trân Phát bất ngờ gõ nhẹ xuống bàn.

Khớp ngón tay của anh ta gầy và thon dài, gõ lên bàn gỗ phát ra âm thanh rõ ràng. Nhịp nhàng có tiết tấu.

Phải thừa nhận rằng mặc dù lúc này mọi người đều tập trung vào Mã Hưng Vinh, nhưng khi nhịp điệu kỳ lạ vang lên, ánh mắt của mọi người lại không tự chủ được bị Trần Phát hấp dẫn!

Nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng anh ta ngồi trên xe lăn, thân hình gây gò, so với Mã Hưng Vinh mặt mũi hồng hào, quả thực một trời một vực!

Nhưng bất cứ khi nào Trân Phát nói chuyện, luôn có lực uy hiếp khiến người khác phải tin phục.

Thật đúng là kỳ lạ!

"Trùng hợp vậy, vừa hay chuyện này cũng có chút liên quan đến tôi."

Trân Phát khẽ mỉm cười nói.

Sau đó anh lấy điện thoại di động của mình ra, gọi một cuộc gọi điện thoại.

Khung cảnh lại lần nữa trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Có bài học trước đó, ai cũng không biết lúc này Trần Phát sẽ làm gì!

"Tít tít...

Điện thoại di động vang lên hai tiếng thì có người nghe máy.

"Alo, Trần tổng?"

Một giọng nữ hơi trong trẻo phát ra từ đầu dây bên kia.

Sau khi mọi người nghe được xưng hô này, da đầu đều tê dại.

Cô gái kia gọi Đại Đầu là Trần tổng, vậy chắc hẳn bây giờ cậu ấy đã thành lập công ty rồi!

Cậu ta thật sự phất lên rồi!

"Nghe nói các cô đang phụ trách khai thác khu đất 403 ven sông đúng không?"

Trần Phát rót cho mình một cốc nước đun sôi, thản nhiên hỏi. Nữ thư ký ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Vâng, Trần tổng có chỉ thị gì không?"

"Giúp tôi tra thông tin giải tỏa của một gia đình đứng tên Trân Hoa."

Trân Phát tiếp tục nói.

Lúc này tất cả mọi người đều sợ ngây người!

Ngay cả Lâm Phong đứng ở một bên cũng hơi mở to mắt, không thể tin vào lỗ tay của mình!

Thật hay giả vậy?

Đại Đầu hiện tại đã thực sự đạt đến trình độ này rồi chăng?

Cậu ta nói luôn quanh quẩn ở Thượng Hải thôi mà?

Tại sao bây giờ có cả một công ty lớn ở cái huyện thành nhỏ nhoi này?

Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, một lát sau, Trân Phát cúp điện thoại.

"Hộ khẩu gia đình nhà cậu hiện đã giải quyết ổn rồi, cậu về nói với ông cụ trong nhà không cần lo lắng, ông cụ lớn tuổi rồi, chạy tới chạy lui vì mấy đồng tiên, không đáng.'

Thái độ bình thản như gió thoảng mây trôi của Trân Phát khiến Trần Hoa như bị cú đấm trời giáng.

Hốc mắt của anh ta đỏ hoe.

Nếu như có thể, anh ta cũng không muốn vì số tiền này mà gây ra nhiều phiên phức cho mình.

Dù gì anh ta cũng là một nhân viên nhà nước.

Nhưng cha mẹ ở nhà đều mắc bệnh, con gái đang học tiểu học, chi tiêu nhiều, vợ thì đừng nhắc đến, tối ngày chỉ biết chơi mạt chược, không hỏi xin tiền mình là may phước rồi!

Chính vì lý do này mà Trần Hoa không còn lựa chọn nào khác là đánh chủ ý vào món tiền giải tỏa này.
Bình Luận (0)
Comment