Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Tặng Cho Ông

Chương 274: Tặng cho ông Chương 274: Tặng cho ôngChương 274: Tặng cho ông

"Cái gì hàng giả với không giả, chỉ cần mình thích là được, đừng nói chuyện bản quyền này nọ với tôi! Trời đất bao la đến đâu cũng không bằng sở thích của mình!"

Lão Diệp cười nhạo nói.

Ông làm nghề đồng hồ mấy chục năm nay, nhìn đủ loại hàng thật hàng giả.

Nhìn nhiều cũng thấy chán.

Dù là hàng thật hay giả, suy cho cùng vẫn là thứ mình thích, người ta thích làm màu, thích hàng giả, liên quan gì đến anh?

Lời này vừa thốt ra, hơn hai mươi người có mặt ở đây đều sửng sốt!

Ông là ông chủ bán đồng hồ đó, có thể nói ra mấy lời đó à?

Một đám người bĩu môi, trong bụng âm thầm phỉ nhổ.

Nhưng có một điều phải nói, tuy thái độ và tam quan của ông chủ không đúng, nhưng tính cách của ông ta vẫn rất thẳng thắn, có thể thấy ông ta dường như không phải là người nói dối.

"Được rồi, được rồi, chúng ta bỏ qua chuyện này đi! Hiện tại tôi muốn biết chiếc Rolex Green Water Ghost đang đeo trên tay Đại Đầu là thật hay giả?"

Mã Hưng Vinh sốt ruột thúc giục.

Lão Diệp này đúng là không nể mặt mũi gã gì cả, gã cũng không thèm giả vờ nữa.

Trân Phát tháo tháo đồng hồ đang đeo trên tay mình xuống, đặt lên bàn, tùy tiện đẩy nó đến trước mặt lão Diệp.

"Diệp tiên sinh, phiên ông xem giúp một chút."

Trân Phát lễ phép mỉm cười nói với ông. Lão Diệp cũng không làm màu, nhận lấy chiếc đồng hồ của Trần Phát, xem xét nó một cách tỉ mi.

Ông làm nghề đồng hồ nhiều năm như vậy, niềm vui lớn nhất chính là thưởng thức các loại đồng hồ đeo tay quý giá.

Ngặt nỗi không có tiên nên đến bây giờ ông vẫn chưa dành dụm đủ tiền để mua một chiếc đồng hồ ưng ý.

Không kiếm được tiền là một chuyện, dù sao người chơi đồng hồ ở huyện thành nhỏ rất ít, mặt khác mình độc thân nhiều năm như thế, không có vợ trông nom nhà cửa, hoàn toàn không tiết kiệm được tiền.

Tuy nhiên, điều này không cản trở việc lão Diệp hiểu rõ về đồng hồ đắt tiền.

Lão Diệp hai tay câm chiếc Rolex Green Water Ghost, hai mắt ông nháy mắt sáng ngời!

Đồng hồ thật hay giả, người trong nghề thậm chí không cần cẩn thận nghiên cứu, chỉ cần dùng mắt thường nhìn lên tay một cái là có thể phân biệt được ngay.

Loại chênh lệch trọng lượng này có thể được cảm nhận trực tiếp và trực quan. Và cảm giác cầm chơi trong tay.

Tất cả những điều này đều nói cho lão Diệp rằng chiếc Rolex Green Water Ghost trên tay hoàn toàn là hàng thật

Vẻ mặt của lão Diệp bỗng nhiên bắt đầu kích động, miệng mấp máy, một lúc lâu mới thốt ra được vài chữ.

"Hóa ra trọng lượng của chiếc Rolex Green Water Ghost thật so với tưởng tượng của tôi nhẹ hơn vài gram, chiếc đồng hồ nhái của tôi thật sự không tính là gì."

Lão Diệp cảm khái nói.

Chiếc Rolex Green Water Ghost mà ông đeo nói chính xác cũng là hàng giả, nhưng không giống với những chiếc hàng giả khác, để tạo ra một chiếc đồng hồ mô phỏng chiếc Rolex Green Water Ghost như thật, lão Diệp đã nghiêm túc thực hiện việc chuyển đổi từ các bộ phận, nhằm đạt được kết cấu giống như chiếc Rolex thật.

Sự thật đã chứng minh dù là hàng giả mà ông làm giống nhất cũng không bằng một phần trăm của Rolex Green Water Ghost thật!

Mọi người luôn quan sát cẩn thận vẻ mặt của lão Diệp.

Kể cả Mã Hưng Vinh lúc này đã thấp thỏm không yên rồi!

Gã có giữ được thể diện trước mặt các bạn học cũ hay không phụ thuộc vào lần này!

Trong một thoáng lão Diệp vừa dứt lời, tim của mọi người đều đập thình thịch.

Ý của lão Diệp muốn nói chẳng lẽ là...

Một ý nghĩ mà tất cả mọi người không thể tin được xuất hiện trong đầu họi

Chiếc Rolex Green Water Ghost của Trần Phát, là thật!

Thế mà vừa rồi cậu ta còn nói chỉ cần có người nói cho cậu ta biết màu sắc của quần lót nhỏ, cậu ta sẽ tặng chiếc Green Water Ghost cho người đó!

Trời ạ, chiếc này giá cũng hơn trăm nghìn tệ đấy!

Biết bao nhiêu người phải dành dụm mấy năm trời mới có thể tiết kiệm được con số này?

Nhưng Trần Phát nói đưa là đưa?!

Điều khiến người khác buồn bực nhất chính là, vừa rồi không ai trong số họ tin Trân Phát!

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại cảm xúc đan xen trong tâm trí mỗi người.

Tuy sắc mặt của hơn hai mươi người không giống nhau, nhưng trông rất đặc sắc!

Dù trong lòng Lâm Phong đã chuẩn bị tốt, nhưng anh không khỏi ngạc nhiên trước sự hào phóng của Trần Phát.

Bạn học cũ của mình, dường như sống tốt hơn so với mình tưởng tượng!

"Nếu Diệp tiên sinh thích, chiếc đồng hồ này tặng cho ông."

Trân Phát dường như không nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của mọi người, anh cười nhạt nói với lão Diệp.

Ông chủ Diệp sửng sốt một lúc, ông hoài nghi lỗ tai mình có phải nghe lầm hay không?

"Tặng cho tôi, cậu biết chiếc đồng hồ thật này của cậu giá bao nhiêu tiền không?”

Phản ứng đầu tiên của ông chính là chiếc đồng hồ này là người nhà mua cho cậu thanh niên này, dù sao cũng là phú nhị đại chưa từng nếm trải mùi vị cực khổ của cuộc sống, vì vậy cậu ta không biết giá trị của chiếc đồng hồ này!

Món đồ giá hơn trăm ngàn nói tặng là tặng.

Cậu thanh niên này dám tặng, nhưng ông không dám nhận!

"Trong nhà tôi có quá nhiều đồng hồ đeo tay rồi, thấy Diệp tiên sinh thích thì tặng cho ông thôi, không có gì to tát, đương nhiên tôi biết giá bao nhiêu, dù gì tháng trước mới nhờ người ta mua về."

Trần Phát tiếp tục nói.

Nếu là lúc trước mọi người đều cho rằng Trần Phát nhất định đã bàn bạc với Lâm Phong rồi, hai người họ giả vờ khoe khoang trá hình trước mặt bọn họi

Nhưng bây giờ sau khi xác nhận rằng chiếc đồng hồ trên cổ tay của Trân Phát là Rolex Green Water Ghost, hơn hai mươi người không ai dám có ý nghĩ này nữal

Khiếp, là giàu thật đấy!

Lão Diệp cũng hơi kinh ngạc, ông cũng không phải người hay ra vẻ, ông thích chiếc Rolex Green Water Ghost này lâu lắm rồi. "Nếu đã như vậy, cảm ơn cậu nhiều rồi, tiền thù lao khác thì tôi không thể lấy, như vậy đi, sau này nếu đồng hồ đeo tay của cậu có vấn đề gì, cậu cứ đến tìm tôi, tôi sửa miễn phí cho cậu cả đời, cậu thấy thế nào?!"

Tay nghề sửa đồng hồ của lão Diệp nổi tiếng trong giới, thù lao cũng không nhỏ.

"Được, vậy thì cảm ơn Diệp tiên sinh."

Trân Phát mỉm cười.

Lão Diệp đưa tay võ vỗ vai Trần Phát, sau đó cầm chiếc Rolex kia vui vẻ đi ra cửa.

Bầu không khí trong phòng bao rơi vào lúng túng không thể giải thích được.

"Khụ khụ!"

Không biết qua bao lâu, cuối cùng có người đột nhiên ho khan hai tiếng, đánh vỡ không khí trâm mặc này.

"Nhiều năm như vậy, thật lau mắt mà nhìn, năm đó cậu là người nghèo nhất trong lớp, giờ chắc hẳn là người giàu nhất lớp rồi nhỉ? Ha hai"

Người này vừa dứt lời lập tức có người bắt đầu hưởng ứng.

"Đúng, đúng, có câu kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác rồi! huống chi chúng ta đã nhiều năm không gặp, quả là thất sách rồi!"

"Ây da, tôi đã nói là trò đùa của chúng ta đúng thật là không phù hợp, Đại Đầu giờ không phải là người hầu nhỏ của năm đó, mặc chúng ta bắt nạt nữa rồi, tôi làm gương trước, Đại Đầu à, tôi xin lỗi cậu nhé!"

Một nam sinh mặc vest, thắt cà vạt, đeo một cặp kính gọng đen, mỉm cười đứng dậy, cúi đầu trước Đại Đầu.
Bình Luận (0)
Comment