Chương 273: Giống y như Rolex Submariner
Chương 273: Giống y như Rolex SubmarinerChương 273: Giống y như Rolex Submariner
Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy vươn tay, vỗ vỗ bả vai Trần Phát, cúi người nói: "Tôi đi tìm ông chủ, cậu ở lại mà có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Thấy Lâm Phong kiên định đi ra ngoài như vậy, trong lúc nhất thời có cảm giác âm u không thể diễn tả.
Không thể nào?
Sẽ không phải là thật đâu?
Chẳng lẽ...
Là Rolex thật sao?
Lúc này, tầm mắt của mọi người như có như không đều đổ dồn về phía đồng hồ màu xanh nước biếc trên tay Trần Phát.
Không nhìn còn tốt, càng nhìn càng cảm thấy bồn chồn loạn nhịp!
Quá tinh xảo, quá lấp lánh!
Nói chung, sự khác biệt giữa hàng thật và hàng giả là rất lớn.
Nói thẳng ra, nếu có thể bắt chước được đến độ này rồi thì giá thành chắc chắn sẽ không thấp hơn bốn chữ số.
Trần Phát vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng trên môi, càng lúc càng khó dò.
Không lâu sau, Lâm Phong dẫn theo một ông lão tóc hoa râm đi vào trong căn phòng.
Người này đeo một cặp kính gọng vàng, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ.
Trên người mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, chân đi đôi giày vải sạch sẽ đã nhạt màu vì giặt nhiều.
Tinh thần phấn chấn!
Điều bắt mắt nhất đó là, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ.
Nhìn kỹ!
Quan sát kỹ đồng hồ trên tay ông ta, lập tức khiến cho tất cả mọi người phải trừng lớn mắt!
Hay lắm, đồng hồ mà ông lão này đeo không phải là cùng chung nhãn hiệu với chiếc Rolex mà Trần Phát đang đeo sao?
Mặt đồng hồ màu xanh lục, dây đồng hồ chế tác tinh xảo.
Ngay cả dưới ánh sáng tự nhiên, cũng phát ra vẻ vàng óng và tinh tế, không phải là Rolex Submariner thì còn là cái gì?
Đúng là một sự trùng hợp!
Không chỉ vậy, cả hai chiếc đồng hồ bọn họ đeo nhìn qua giống nhau y như đúc, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy giữa hai chiếc đồng hồ này vẫn có những điểm khác biệt.
Điều này đồng nghĩa với việc một trong hai chiếc đồng hồ này là giả!
Hoặc cả hai đều đeo đồ giải!
Ý nghĩ này khiến cho trái tim vốn bị treo lơ lửng của mọi người lập tức được buông xuống!
Nếu trong hai chiếc này có một chiếc là giả, vậy thì chắc chắn là chiếc của Trân Phát rồi!
Dù sao người ta thế nào cũng là ông chủ của tiệm đồng hồ, hiểu rõ về đồng hồ hơn bất kỳ người nào khác!
Làm sao có thể đeo đồ giả được? Nghĩ vậy xong, ai nấy cũng khẽ cao hứng trở lại, khóe miệng không kiểm soát được mà nhếch lên, trên mặt càng là biểu cảm tùy thời tùy chỗ sẽ chế giễu Trần Phát.
Hừ, làm ầm mọi chuyện lên như thế này, làm bọn họ đều muốn coi xem hai người này đến cùng định kết thúc như thế nào!
"Tìm tôi tới đây là để làm gì?"
Ông lão đẩy gọng kính, quét mắt nhìn thoáng qua hơn hai mươi người có mặt ở trong phòng này, bất đắc dĩ nói: "Chàng trai à, cậu gọi tôi tới đây mà chẳng nói rõ mục đích gì, chẳng lẽ là để cho tôi tới đây ăn trực sao?"
Lâm Phong mỉm cười, đáp: "Nghe nói ngài Diệp thích nhất là giám định đồng hồ, những năm gần đây vô số đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng đã qua tay ngài, hôm nay mời ngài tới là muốn nhờ ngài kiểm tra xem chiếc đồng hồ này là thật hay là giả."
Lâm Phong vừa dứt lời, lập tức lấy hai tờ tiền in hình Mao gia gia trong ví đưa cho ông lão.
"Đây là phí giám định, xin ngài hãy giữ lấy."
Diệp lão đầu nhìn hai tờ tiền này âm thâm cảm khái, người trẻ tuổi bây giờ thật hào phóng.
"Được, mau lấy đồng hồ ra đây, lát nữa tôi còn phải đi xem kinh kịch."
Diệp lão đầu chỉ lấy một trong hai tờ tiền Mao gia gia rồi nhét vào trong ví, tiếp tục nói: "Hai trăm tệ là quá nhiều, phí giám định không đắt tới vậy đâu, chỉ cân một trăm tệ là đủ."
Lâm Phong cũng không cãi lại, chiều theo ý Diệp lão đầu.
"Đầu to, đưa đồng hồ đây."
Lâm Phong mỉm cười, đi tới chỗ Trân Phát. Mã Hưng Vinh nhận ra Diệp lão đầu.
Nghe nói tính tình ông lão này cổ quái, chỉ nhận đồng hồ không nhận người, làm việc cũng tùy tâm sở dục, hoàn toàn không theo phép tắc gì.
Hắn chỉ có thể kiên trì chào hỏi.
"Ông chủ Diệp, nghe ba tôi nói gần đây công việc kinh doanh của tiệm đồng hồ rất khá khẩm, không biết chiếc đồng hồ mà ba tôi ủy thác cho ông đã sửa xong chưa?"
Mã Hưng Vinh tìm chủ đề bắt chuyện.
Ba của hắn ủy thác cho Diệp lão đầu sửa một chiếc đồng hồ Longines kiểu cũ.
Giá cả cũng chỉ có hơn một vạn, không phải là nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng gì.
Nhưng ở trong huyện thành nhỏ này, đồng hồ có giá một vạn trở lên đã được coi như là đồng hồ có tên tuổi.
"Đồng hồ của ông Mã à?"
Nhìn khuôn mặt của người trước mặt này giống với người trung niên đã ủy thác mình sửa đồng hồ hôm qua mấy phần, Diệp lão đầu mơ hồ nhớ ra.
Mã Hưng Vinh thấy Diệp lão đầu thế mà còn nhớ tới ba của mình, không khỏi cảm thấy vui mừng.
"Đúng, đúng, không sai, là ba tôi đói"
Mã Hưng Vinh vội vàng nói.
"Hôm qua vừa đưa tới, hôm nay đã hỏi rồi? Các người thật sự cho rằng sửa một cái đồng hồ là chuyện dễ dàng sao? Tất cả đều do chính tay tôi tự sửa chữa lấy, nếu như không đợi được thì cậu tới tìm nhà khác mà sửa!"
Diệp lão đầu bực bội đáp.
Mã Hưng Vinh không ngờ rằng, bản thân suy nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến Diệp lão đầu nhớ ra ba của hắn là ai, thế mà phải nhận lại thái độ như vậy? Quả thực không nể mặt hắn chứt!
Mọi người ở đây thấy Mã Hưng Vinh cả mặt hào hứng đi qua chào hỏi, kết quả lại bị xua đuổi trở về.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều muốn phá lên cười nhưng bởi vì bối cảnh gia đình và thủ đoạn của Mã Hưng Vinh, cả đám đành đau khổ nhịn cười cũng không dám cười ra tiếng.
"Được rồi, được rồi, đồng hồ đâu, đừng nói nhảm kéo chân tôi nữa!"
Diệp lão đầu tức giận nói: "Hôm nay tôi chỉ nhận tiền giám định đồng hồ, còn những vấn đề hay câu hỏi dư thừa khác đừng có mà hỏi tôi, tôi sẽ không trả lời đâu, lát nữa tôi còn phải đi xem kịch, không có rảnh mà ở đây lằng nhằng với mấy người!"
Diệp lão đầu vừa dứt lời, đúng lúc Trần Phát tháo Rolex trên cổ tay ra.
Đồng hồ nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, phát ra tiếng lanh lảnh lanh lảnh.
Đôi mắt của Diệp lão đầu gần như bị âm thanh này hấp dẫn tới!
Đây là...
"Mẹ kiếp, đây, đây là Rolex Submariners đó ư? Giá trung bình mười mấy vạn một cái?"
Lúc này Diệp lão đầu rốt cuộc cũng không giữ nổi bình tĩnh được nữa, ánh mắt kinh dị nhìn Trân Phát hỏi.
"Các bạn cùng lớp của tôi đều đây đều hoài nghi đây là hàng giả, anh em của tôi vất vả làm lụng kiếm được ra tiền, mua một con Rolex về đeo là sai sao?"
Lâm Phong cười lạnh, nói tiếp: "Như thế là vu khống cậu ấy!"
Trân Phát nghe được lời này của Lâm Phong, nên vẻ mặt như băng sơn vạn năm không thay đổi kia cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Ông chủ Diệp, ông xem kỹ giúp tôi một chút đi, sau đó sẽ có hậu tạ." Trần Phát chậm rãi kiên định nói.
Lúc này, tất cả mọi người mới trịnh trọng hướng sự chú ý của mình về phía Trân Phát và Diệp lão đầu.
Rolex Submariner trên tay hắn với đồng hồ trên tay Diệp lão đầu kia, đến cùng của ai mới là thật của ai mới là giả?