Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272: Có Bản Lĩnh Thì Gọi Người Tới Đây

Chương 272: Có bản lĩnh thì gọi người tới đây Chương 272: Có bản lĩnh thì gọi người tới đâyChương 272: Có bản lĩnh thì gọi người tới đây

Toàn bộ những người có mặt tại đây đều mê mang không hiểu mô tê gì, trước mắt đến cùng là tình huống gì đây?

Cái gì gọi là, chỉ cần có người nào nói cho Trần Phát biết quần sịp của Mã Hưng Vinh là màu gì, lập tức tặng đồng hồ trên tay cho người đó?

Bầu không khí trong bữa tiệc đột nhiên trở nên xấu hổ, cả đám người nghệt mặt ra nhìn Trần Phát, không biết đến tột cùng là hắn muốn làm cái trò gì.

"Thế nào, trò này khó chơi thế cơ à? Sao bảo tất cả chỉ là bông đùa trêu chọc mà thôi, đồng hồ này là tôi nhờ người xách tay từ nước ngoài về đó, 123800 tệ, ai nói trước sẽ là của người đó, lời này tôi sẽ không nói lại lân thứ hai."

Trân Phát híp mắt cười nói.

Đa phần những người có mặt ở đây đều làm việc và sinh sống tại huyện thành nhỏ này, ít nhiều cũng biết về quan hệ của gia đình Mã Hưng Vinh mạnh đến mức độ nào.

Nghe thấy lời này của Trân Phát, tất cả mọi người có mặt ở đây đều lựa chọn phương án im lặng.

Mã Hưng Vinh cũng nhíu mày, lửa giận dồn lên lồng ngực, chuẩn bị bùng nổ.

"Trần Phát, đến cùng là cậu muốn gì? Chú ý lời nói của mình đi, trò đùa này không vui đâu!"

Mã Hưng Vinh vô cùng xấu hổi

Mặt mũi và uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích!

Phải biết, lúc trước hắn là Tiểu Bá Vương trong lớp, còn thường xuyên giễu cợt Trân Phát và Lâm Phong, cả hai đều giận mà không dám nói gì!

Chưa kể đến hoàn cảnh điều kiện khốn khó của gia đình Trần Phát! Nhưng tại lần gặp lại sau bao năm này, Mã Hưng Vinh không thể ngờ được rằng Trần Phát lại dám ở trước mặt nhiều người phản bác hắn, lấy hắn ra làm trò đùa như thết

Thật đúng là không biết sống chết!

"Tốt hơn hết là cậu nên ngẫm kĩ lại coi xem bản thân đang làm gì, đừng để đến khi xảy ra chuyện gì chính cậu cũng không biết được!"

Mã Hưng Vinh gắn giọng uy hiếp.

Tất cả những người có mặt trong phòng lập tức rùng mình, nhanh chóng biến thành rùa đen rút đầu, không còn có ý đùa giốn nữa!

Chỉ có hai người Trần phát và Lâm Phong híp mắt mỉm cười nhìn Mã Hưng Vinh.

"Đương nhiên là tôi biết mình đang làm cái gì rồi."

Trân Phát cười nói: "Đáng tiếc ghê, mười ba vạn tệ bày ra trước mặt mà không có lấy một người có ý định nhận lấy, xem ra tiên bạc trong mắt mọi người ở đây quả nhiên không quan trọng tới như vậy, thật sự khiến tôi nể phục."

Trân Phát tiếp tục cười nói.

Nhìn dáng vẻ âm dương quái khí này của Trân Phát, Mã Hưng Vinh triệt để tức giận!

"Còn thật sự cho rằng Rolex kia của mày là thật à? Cái thứ hàng giả này cũng không biết mua từ chỗ nào, cũng dám mang ra tham gia náo nhiệt? Đừng nói là mười ba vạn, có khi chỉ cần một trăm ba mươi tệ là dư sức mua được rồi!"

Mã Hưng Vinh châm chọc khiêu khích nói.

Đồng học ở đây có ai mà không biết hoàn cảnh gia đình Trần Phát đâu?

Không cha, không mẹ, không có người thương xót, không có người yêu thương, lấy đâu ra mười ba vạn để mua đồng hồ đeo tay chứ? Chắc chắn là giả!

"Đúng vậy, trò đùa này của cậu không được hay đâu, quá mức rồi đó, coi như là lời Trân Phát cậu nói là thật, tốt xấu gì cũng phải lấy ra một cái đồng hồ thật chứ!"

Rốt cuộc, cũng có một người mở miệng hát đệm, vừa dứt lời mọi người đồng loạt cười ồ lên, khiến không khí dường như trở nên sôi nổi trở lại.

"Ha ha, giờ người đeo đồng hồ giả cũng dám phách lối thế này sao?"

"May mà huyện thành của chúng ta nhỏ! Không có bao nhiêu người có thể phân biệt được Rolex này là giả, thật thật giả giả lẫn lộn, có đeo lên cũng không ai để ý! Nhưng nếu là ở trong thành phố lớn, vậy thì Đầu to à, tôi khuyên cậu một câu, không thể làm vậy được đâu, nếu cậu cứ cố chấp mà làm như vậy, thực sự sẽ thành trò cười cho bọn họ đấy!"

Một nữ đồng học ngồi bên cạnh Đầu to, nghịch hoa cười duyên nói, lập tức dẫn tới cười vang!

Đám người xung quanh cùng nhau phụ họa, cảnh tượng một lần nữa lại bị đẩy lên cao trào.

Mọi người cười cười nói nói, xem ra rất vui vẻ.

Lúc này, Mã Hưng Vinh rất thoải mái sung sướng.

Dù sao hành động của những bạn học này đã cho thấy cán cân của bọn họ là đang lệch vê hướng của hắn.

Điều này đối người ái mộ hư vinh như Mã Hưng Vinh đã đủ.

Trần Phát vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, không nói câu gì, ngược lại là Lâm Phong ở bên cạnh, thấy dáng vẻ không tranh không đoạt này của Đầu to, hơi bất ngời

Chàng trai này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ anh có thể hiểu được ý định của hắn. Đến họp lớp không phải là để kiếm chỗ đứng cho bản thân sao? Nhưng hôm nay nhiều người lại hoài nghi hắn dùng hàng giả như vậy cũng không đứng ra giải thích lấy một lời?

"Khụ khụ."

Ngay khi tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Rolex trên tay Trần Phát là hàng giả, Lâm Phong mới mở miệng khẽ ho khan hai tiếng.

"Ai bảo với các cậu là Rolex trên tay Đầu to là hàng giả?"

Lâm Phong khế nói.

Thanh âm của Lâm Phong rất nhẹ, nhưng khi cất lên trong buổi tiệc này lại không khác gì quả bom nặng ký, khiến cho tất cả mọi người chấn kinh.

Lâm Phong hắn... nói cái gì vậy?

Hơn hai mươi cặp mắt đồng loạt hướng về phía Lâm Phong và Đầu to, trong ánh mắt mang theo vô số kinh ngạc khó tinl

Trần Phát chỉ cười mà không lên tiếng nói chuyện, Lâm Phong nhấp một ngụm nước cho nhuận giọng, lúc này mới tiếp tục nói: "Các cậu nói như vậy chắc là do chưa nhìn thấy Rolex thật, là thật hay là giả, chỉ cần tìm người tới giám định chẳng phải là sẽ biết được hay sao?"

Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt hướng ra bên ngoài nhà hàng, ra hiệu một phen.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, sát vách nhà hàng này có một hiệu đồng hồ, nghe nói ông chủ là từ thành phố lớn trở vê mở tiệm, người bôn ba trên thành phố nhiều năm như vậy khẳng định là rất có kinh nghiệm đi."

Cửa hiệu đồng hồ bên cạnh nhà hàng bọn họ đang mở tiệc mà Lâm Phong đang nhắc đến là một cửa hiệu đồng hồ có danh tiếng lâu năm.

Nghe nói chủ tiệm đồng hồ ấy lúc còn trẻ cũng từng xông xáo ở Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu. Trước đó, cũng đã mở một cửa tiệm đồng hồ rồi, nhưng không thu được lợi nhuận lớn, chủ yếu là để nghiên cứu tìm tòi mà thôi, cộng thêm với việc không thể chơi lại những thương nhân khôn khéo tại đó, bởi vậy sau khi sống trong thành phố lớn mười mấy năm, thực tế là không chịu được nữa, mới trở về huyện thành mở một tiệm đồng hồ nhỏ.

Cũng coi như là người đã thấy qua được thế giới rộng lớn, mở mang được tâm mắt.

Khi xưa, có một hôm ông lão uống say đứng trước mặt đám học sinh thổi phồng lên, ý tứ đại khái là bản thân đã sống hơn nửa đời người, đã gặp qua đủ loại nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng!

Năm đó, Lâm Phong ở trong đám học sinh kia, bởi vậy cũng nghe thấy được lời này.

Trong tâm trí của tất cả những người có mặt tại đây, loáng thoáng xuất hiện suy nghĩ gì đó.

Chỉ là chấp niệm bên trong bọn họ vẫn cố chấp nói với bản thân rằng, làm sao có thể?

Năm đó, gia cảnh của Đầu to thuộc tầng lớp dưới cùng, hiện tại lại có thể lên như diều gặp gió, trên cổ tay đeo đồng hồ hàng hiệu có giá mười mấy vạn?

Mà vừa rồi, hắn nói cho là sẽ cho thật sao?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Đây là cái bây mà hai người này liên hợp thiết kế để giữ lấy thể diện cho nhau mà thôi!

Đúng, nhất định là như vậy!

Tất cả quay ra quan sát biểu cảm của nhau, động viên cổ vũ đối phương.

Mã Hưng Vinh vẫn không tin như cũ. Lúc đi học, hai tên này hai tên này thường xuyên hát đôi, hiện tại không biết chừng cả hai lại hợp tác lên kế hoạch với nhau để đánh lừa mọi người!

"Không cần phải nói nhiều, có bản lĩnh thì gọi người tới đây!"

Mã Hưng Vinh nghiến răng nghiến lợi phun ra câu nói đó.
Bình Luận (0)
Comment