Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271: Màu Quần Sịp

Chương 271: Màu quần sịp Chương 271: Màu quần sịpChương 271: Màu quần sịp

Lúc này Lâm Phong mới phản ứng lại, hướng tâm mắt về phía người đang nói chuyện.

Thời gian trôi qua, ngoại hình của đa số mọi người đều sẽ phát sinh biến đổi, nhưng Lâm Phong chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, lập tức nhận ra người vừa lên tiếng là ai.

Ngày xưa tên này ngồi bàn phía sau Lâm Phong, tên thân mật là Mã Tử, tên thật là Mã Hưng Vinh.

Gia đình Mã Hưng Vinh cũng được coi là khá giả, nói chính xác hơn thì có thể coi là người có quan hệ trong huyện, không biết tới những thành phố lớn khác thì sinh sống như thế nào, nhưng ít nhất vẫn là Tiểu Bá Vương tại nơi này.

Cũng chính bởi vì lý do này mà năm đó, sau khi tốt nghiệp trung học xong, Mã Hưng Vinh chọn ở lại quê nhà, sau khi hoàn thành mấy năm đại học trực tiếp về quê phát triển, hoàn toàn không có một chút lưu luyến gì với thế giới phồn hoa bên ngoài.

Nói tóm lại đây là một Tiểu Bá Vương được sinh ra ở vạch đích.

Khi còn đi học trung học, hắn dùng hết khả năng của bản thân bắt nạt Lâm Phong và Trần Phát để thể hiện khiếu hài hước, thu hút sự ngưỡng mộ của những nữ sinh và sự sùng bái của đám người gọi là anh em của hắn.

Vào thời điểm đó, cách làm này không phải là điều vô ích.

Vi vậy, hai mươi năm sau, tại cuộc họp lớp này, Mã Hưng Vinh lại ngựa quen đường cũ, móc mỉa chế giễu Lâm Phong và Trần Phát, để bản thân có thể trở thành tâm điểm trong mắt mọi người.

"Hai người các cậu cũng thật là, một người xách LV giả, mặc Hermes nhái, một người thì đeo Rolex rởm, chậc chậc, quả nhiên danh xưng tình so kim kiên, nghĩa bạc vân thiên, cá mè một lứa của hai cậu năm xưa rất là chuẩn!"

Mã Hưng Vinh vừa thốt ra lời này xong, hơn hai mươi người trong bữa tiệc đều bật cười.

Việc thể hiện khiếu hài hước của mình bằng cách đưa ra những lời nhận xét, châm biếm là một chuyện rất thô thiển, ghê tởm, thế nhưng một chiêu này vẫn rất có hiệu quả.

Không bao lâu sau, những người bạn học ban đầu cảm thấy buồn tẻ và xa lạ cũng lộ ra vui vẻ và sôi nổi nhờ câu nói này của Mã Hưng Vinh.

Từng người từng người một dường như cuối cùng cũng tìm được chủ đề để có thể cùng nhau tham gia, lập tức thuận theo lời của Mã Hưng Vinh tiếp lời.

" Đúng vậy, đúng vậy, chị dâu tôi từng cho tôi một cái túi LV, tôi hiểu về nhãn hàng này lắm, tuyệt đối không phải loại kiểu dáng trên tay của Lâm Phong kia, vừa low, vừa thấp kém, nhìn cái biết ngay là đồ giả!"

Lâm Phong thậm chí còn không nhận ra đồng học nữ vừa đưa ra lời thê son sắt này.

"Chậc chậc, nghe nói chiếc đồng hồ Rolex Submariner này không ít tiền đâu, một người không cha không mẹ cũng chẳng có ai giúp đỡ như Đầu to làm sao có thể dựa vào chính mình kiếm được nhiều tiền như vậy? Đây tuyệt đối là hàng giả, tôi nghe nói, trên app Pinduoduo, Rolex Submariner này chỉ cần mười mấy đồng là có thể mua được."

Một đồng học nam nhìn menu, không thèm ngẩng đầu lên thản nhiên nói.

Ngay sau đó lại là top năm top ba các bạn học mở miệng cười nhạo Lâm Phong và Trần Phát.

Bầu không khí của buổi họp lớp bắt đầu trở nên sôi động, náo nhiệt lạ thường.

Lâm Phong và Trần Phát rót cho bản thân mỗi người một cốc nước nóng, ngồi trong góc lặng lẽ nở nụ cười nhìn đám bạn học không nói một lời. Thành thật mà nói, hành động của bọn họ thế này tất cả đều là do vật đổi sao dời, năm xưa bọn họ nhất định sẽ vì lời nói của những người này mà tức giận, thậm chí cãi vã.

Nhưng hiện tại, khi đã đứng ở trên một đẳng cấp khác, quay đầu nhìn lại khuôn mặt và lời nói của những người này, cuối cùng cũng chỉ cảm thấy buồn cười và buồn cười mà thôi.

Thế là cảnh tượng trở nên kỳ lạ.

Chỉ nghe thấy hai mươi người còn lại dốc hết sức lực đi chế giêu Lâm Phong và Trân Phát.

Còn người ở trong trung tâm câu chuyện, Lâm Phong và Trần Phát chỉ ngồi trên ghế, một tay gác lên trên bàn, tay kia cầm cốc nước sôi, từ từ uống.

Cả hai mỉm cười không nói lời nào, như thể lời nói của những người này không hề liên quan gì đến mình hết.

Trôi qua hơn mười phút, Mã Hưng Vinh cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Mẹ nó chứ, bản thân hao tổn biết bao tâm sức mới có thể khơi ra được một chủ đề hay như vậy, tất cả mọi người đều đang diễn vở kịch này với hai tên này cơ mà?

Chẳng nhẽ hai tên này câm điếc rồi sao, ngay đến một câu cũng không phản bác lại.

Dựa theo tính khí nóng nảy của Lâm Phong và Đầu to năm xưa, chắc chắn sẽ xửng cồ lên rồi!

Hơn hai mươi năm trôi qua, chẳng lẽ hai tên này đã biến thành hèn nhát rồi sao?

Đủ loại nghi hoặc xuất hiện trong đầu Mã Hưng Vinh, Mã Hưng Vinh nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Phát và Lâm Phong.

Nhưng sau khi thấy được vẻ mặt như đang trêu tức của hai người họ, sắc mặt Mã Hưng Vinh tức khắc trở nên khó coi. "Tôi thấy Lâm Phong cậu và Trần Phát có vẻ hơi miễn cưỡng nhỉ?" Mã Hưng Vinh âm thầm nhổ nước bọt, không vui nhìn chằm chằm Lâm Phong và Trần Phát.

Trần Hoa vẫn luôn quan sát vẻ mặt đám bạn học và bầu không khí của bữa tiệc.

Dù sao hắn cũng là lớp trưởng, năm đó phía trên vì đối phó với giáo viên, phía dưới vì muốn tổ chức buổi họp lớp cho mọi người, là một mình hắn thu xếp.

Lúc này, chỉ cân thông qua mấy lời nói qua lại này, hắn đã đoán ra được chiều gió chính của cuộc họp lớp này.

Tất cả đều là đến để trào phúng, chế nhạo Lâm Phong và Trần Phát.

Mặc dù hắn không hứng thú với loại hoạt động này, nhưng giờ phút này cũng phải chạy theo trào lưu, nếu không chẳng phải sẽ trở thành đối tượng bị bài trừ ra bên ngoài sao?

Điều quan trọng nhất là hiện tại hắn cũng đang ở trong huyện thành nhỏ này, là một công chức bình thường kiếm miếng cơm ăn.

Bối cảnh gia đình Mã Hưng Vinh lại tương đối phức tạp, một số cấp trên của hắn còn là bạn cũ của gia đình Mã Hưng Vinh, bàn tay rất dài, cũng có chút thế lực.

Nói cách khác, Mã Hưng Vinh có thể một có thể quyết định sinh tử của hắn chỉ bằng một lời nói.

Nói tóm lại, bất kể có nói gì cũng phải đứng về phía Mã Hưng Vinh, có thể khiến hắn nhớ đến ân huệ này của mình, không còn gì tốt bằng.

Trân Hoa tức khắc nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Phong và Trân Phát, nói: "Đầu to, Lâm Phong à, hai người các cậu đã đến đây rồi thì cũng đừng làm mọi người mất hứng thế chứ, bạn học nói chuyện với các cậu, ít nhiêu gì cũng phải đáp lại một lời chứ!"

Nói xong câu này, mọi người đều đồng loạt chuyển sự chú ý sang Lâm Phong và Trần Phát, nhao nhao bày tỏ đồng ý.

"Đúng vậy, hai người các cậu đến tận lúc này vẫn chưa nói một câu, chẳng lẽ là xem thường bọn tôi tới thế sao?"

"Đều là đồng học với nhau, chỉ là mấy lời bông đùa, hai người các cậu sẽ không thật sự tức giận đó chứ?”

"Ôi ôi, tất cả đều đã là người trưởng thành rồi, lòng dạ phải khoáng đạt ral"

Cả đám người đều thuận nước đẩy thuyền theo.

Người khác không để ý, nhưng Lâm Phong lại chú ý tới sắc mặt lúc này đã bắt đầu lạnh xuống của Trần Phát, trên khóe miệng mang theo tia trêu tức cực kỳ nhạt.

"Được, chỉ là nói đùa thôi phải không, tôi không rành loại chuyện này, thế này đi, mọi người chơi chung với tôi một trò, thế nào?"

Trân Phát cười nói từng chữ từng chữ một.

Ánh mắt của hắn chậm rãi quét qua mọi người, trong lúc nhất thời tất cả đều kinh ngạc phát hiện trên vai mình như bị phủ một tầng tuyết dày, vừa lạnh vừa nặng.

Đây là Đầu to đã từng bị bắt nạt sao, loáng thoáng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.

"Chơi trò gì?"

Lớp trưởng Trân Hoa cứng rắn ngẩng đầu lên hỏi.

"Trong các cậu, ai có thể nói cho tôi biết quần sịp của Mã Hưng Vinh là màu gì, tôi sẽ tặng chiếc Rolex Submariner trên tay cho người đó, các cậu thấy thế nào?”

Trân Phát cười nói.

Nếu không phải lúc này hắn đang tháo đồng hồ ra, ai cũng sẽ cho rằng là hắn đang nói đùal

Chẳng lẽ hắn nghiêm túc?
Bình Luận (0)
Comment