Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270: Nói Móc

Chương 270: Nói móc Chương 270: Nói mócChương 270: Nói móc

Lâm Phong vốn chỉ định trêu chọc Khương Y Thanh một tí, song lúc quay đầu nhìn Khương Y Thanh, lại phát hiện mặt của cô đã đỏ hồng, như hai quả đào mật chín mọng.

Trong lòng trong nháy mắt sóng dậy ầm ầm.

Anh vươn tay, bỗng nhiên vòng quanh cổ của Khương Y Thanh, dùng sức kéo cô vào ngực mình.

Khương Y Thanh vốn không phòng bị, Lâm Phong lại đột nhiên tập kích, toàn bộ cơ thể nhỏ bé gần như lập tức không bị khống chế, va mạnh vào trong lòng của Lâm Phong.

"Nha, anh làm gì vậy?”

Khương Y Thanh càng thêm kinh sợ, nhỏ giọng kinh hô.

Lúc này cô cả người đều tựa vào trong ngực của Lâm Phong, cách hai tâng vải thật mỏng, có thể cảm thụ được nhiệt độ nóng hổi từ trên người anh truyền tới, làm cho gương mặt của Khương Y Thanh nhất thời đỏ lên.

"Đương nhiên là ôm em rồi!"

Lâm Phong cười đáp, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên gương mặt của Khương Y Thanh, ánh mắt sáng quắc, cứ như ẩn giấu hai ngọn lửa.

"Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về."

Lâm Phong tiến tới, thổi một hơi nóng vào trong tai của Khương Y Thanh.

Vào lúc này, da khắp người Khương Y Thanh đều nổi lên màu hồng.

"Có chuyện từ từ nói, đừng động tay động chân!"

Cô càng thêm kinh hoảng, gần như theo bản năng ngẩng đầu nhìn Thiến Thiến đang chơi đùa cách đó không xa. Sau khi phát hiện Thiến Thiến không nhìn qua, lúc này Khương Y Thanh mới bình tâm lại.

"Anh chỉ động tay thôi."

Lâm Phong cười xít mặt tới, bỗng nhiên hôn lên gương mặt của cô một cái.

"Được rồi, thế thôi nhé em, anh phải đi đến huyện thành rồi."

Khương Y Thanh bị trò đùa của Lâm Phong làm cho sững sờ trong giây lát.

Cô rất hiếm khi thấy Lâm Phong như vậy, lúc này đại não có chút trống rỗng.

"Trên đường chú ý an toàn, em và Thiến Thiến chờ anh trở về."

Cô ngẩn người nói.

Lâm Phong chào tạm biệt Thiến Thiến, lúc này mới đi ra cửa.

Bên trong sân, đầu óc của Khương Y Thanh còn dừng lại ở nụ hôn mới vừa nấy.

Anh vừa...

Hôn mình?

Đối diện Huyện Nhất Trung.

Đây là một thành phố cổ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, rất nhiều nhà hàng, quán cà phê Internet và khách sạn đã được mở ra, ít nhất đã hơn 10 năm.

Khi Lâm Phong lại tới nơi này một lần nữa, anh cảm khái cảnh tượng trước mắt, mặc dù nhiều tòa nhà ống đổ nát đã bị phá hủy, nhưng nếu chú ý vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc cũ vào năm đó.

Những bảng hiệu nhà hàng từng là hot nhất hiện nay vẫn còn dựng thẳng.

Lâm Phong vừa tới đã gọi điện thoại cho Đầu To, hỏi gã bây giờ đang ở nơi nào.

Đâu To cười nói gã đã tới quán cơm rồi, người trong lớp đều tới gần đủ, chỉ chờ mình anh.

Lúc này Lâm Phong mới vội vã ngẩng đầu cẩn thận nhìn vị trí tiệm cơm, địa chỉ vẫn như ngày xưa.

Anh vội vàng bước nhanh vào trong.

Lầu 2 phòng số 305.

Năm đó trong lớp tổng cộng có hơn năm mươi người, sau này chuyển trường, không còn nghe tin tức gì, đa phần là bận việc. . cuộc sống khó khăn phiêu bạt khắp nơi trong nước, không còn liên lạc nữa.

Lúc này số bạn học cũ có mặt ở đây cũng chỉ có hơn hai mươi người.

Cả một chiếc bàn tròn lớn đầy ắp người, trông rất náo nhiệt.

Trân Phát an vị trong góc cạnh cửa.

Gã chỉ cười híp mắt nhìn đám nam nữ trước mặt, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Năm đó mình ở trong lớp cũng không được hoan nghênh, không ít người thậm chí còn bắt nạt mình.

Bây giờ họp lớp, gã lại vẫn nhớ rõ ràng khuôn mặt của những người này, thật sự cảm thấy lực lượng hận thù thật sự rất mạnh.

Mình năm đó cùng Lâm Phong, sinh hoạt ở tầng dưới chót nhất trong lớp này, bây giờ trở về, gã đã không còn suy nghĩ như vậy.

"Yêu, Đầu To nhiều năm như vậy chưa từng gặp cậu sao giờ cậu không còn ra hình người nữa vậy, sao ngay cả chân cũng phế đi?"

Một người bỗng nhiên cao giọng cười nói.

Trong khoảng thời gian ngắn trong toàn bộ phòng bao đều phát ra một chuỗi tiếng cười ồn ào thô lỗ.

"Đúng vậy nha, năm đó tớ còn nhớ rõ cậu và Lâm Phong kia là anh không ra anh, em không ra em, không phải là hôm nay không có giây mặc, chính là ngày mai không có cơm ăn, lúc này lại có thể mua được xe đẩy mang Rolex, thật đúng là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!" Ngồi gã bạn học ngôi ở bên người Trần Phát, ác ý nói.

Chiếc Rolex mà y đang nói đến chính là chiếc Green Water Ghost đeo trên tay của Trân Phát.

Thực ra đây chỉ là một trong số rất nhiều chiếc đồng hồ hàng hiệu của Trần Phát mà thôi, do gã cảm thấy hôm nay nắng đẹp và tâm trạng rất tốt, chiếc đồng hồ đeo tay này khá hợp với tình hình, cho nên mới đeo nó đi ra ngoài.

Thật ra anh không ngờ qua bao nhiêu năm, những người vẫn giống như đúc trước kia, lấy nói móc người khác để làm vui cho mình, thực sự là nực cười.

Quả nhiên sau khi bạn học nam kia nói xong, trong nháy mắt hơn 20 tên bạn học còn lại đều đồng loạt phát ra một chuỗi tiếng cười không thể nào át chết

Không ít người tại đây đã nhận ra mẫu đồng hồ Rolex Submariner Green Water Ghost đại danh đỉnh đỉnh này.

Một chiếc đồng hồ có giá hơn tới trăm ngàn tệ, đây là đồ của người giàu, Trân Phát chỉ là một gã tàn phế ngồi trên xe lăn, làm sao có thể sở hữu?

Vì buổi họp lớp này, gã thật nhọc lòng nhal

"Đầu To nè không phải tớ nói cậu, mọi người đều là bạn học mấy chục năm, có cần phải giả vờ giàu có mà đeo đồng hồ giả không? Cậu làm vậy khiến cho các bạn học thấy ngượng đó!"

Lớp trưởng Trần Hoa nhíu mày nói.

Trần Phát vẫn chỉ cười, không nói gì.

Ngay khi mọi người còn đang chuẩn bị bình luận về chiếc Rolex Water Ghost mà Trần Phát đang đeo, ngoài cửa rốt cục vang lên tiếng bước chân.

"Chào mọi người!"

Cửa bị đẩy ra, Lâm Phong từ ngoài cửa đi vào.

Hôm nay anh ăn mặc cũng vô cùng đơn giản, vẫn là bộ đồ lần trước Khương Y Thanh mua cho mình.

Một chiếc áo sơ mi đơn giản, quần jean và giày thể thao trông sạch sẽ nhẹ nhàng thoải mái.

Chỉ là ngay khoảnh khắc Lâm Phong từ bên ngoài đi vào, hơn hai mươi cặp ánh mắt trong phòng gần như lập tức đổ dồn vào trên người anh.

Nhìn người trước nhìn đồ mặc trên người, lời này cho đến bây giờ cũng không phải là không có lý.

"Chậc, mới vừa nói Đầu To xong! Lâm Phong à, tớ phát hiện hai người các cậu thật đúng anh em tốt, không chỉ có trước đây chơi thân, bây giờ ngay cả sở thích xài đổ cũng giống nhau!"

Một người rốt cục nhịn không được, cười ha ha nói.

Lâm Phong có chút khó hiểu, anh cũng lười để ý tới những người này rốt cuộc đang nói cái gì.

Đôi mắt anh nhanh chóng đảo quanh trong đám đông, và ngay lập tức khóa chặt vào Trân Phát Đầu To đang ngồi ở cửa.

"Đầu To, sao cậu tới sớm vậy?"

Lâm Phong cười, sau đó đi về phía Đầu To.

Bên người Trần Phát còn giữ một cái ghế, chính là cố ý để lại cho Lâm Phong.

Lúc này hai người ngồi chung một chỗ, liếc nhìn nhau, cũng không nói gì.

Người vừa rồi nói châm chọc Lâm Phong, dường như là bởi vì không được đáp lại nên thẹn quá thành giận, lập tức khó chịu tiếp tục lớn tiếng nói: "Lâm Phong tớ đang nói cậu đó, sao cậu lại không thèm nghe? Bạn học bao nhiêu năm, cậu đối xử vậy sao?”

Mở miệng thì đầy đạo lý, thật ra lại là đang muốn gây sự.
Bình Luận (0)
Comment