Chương 269: Họp lớp
Chương 269: Họp lớpChương 269: Họp lớp
"Chuyện này dì dượng hai người đừng lo lắng, cháu làm trại chăn nuôi đương nhiên có biện pháp kiếm tiên của cháu, ngày mai cháu phải đi về, chi tiết cụ thể đến lúc đó cháu trực tiếp liên hệ với dượng là được."
Lâm Phong nói xong bèn tạm biệt dì dượng.
"Cứ như vậy đi, cháu phải đi rồi, Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến còn đang ở nhà chờ cháu!"
Sau khi nói xong không để cho dì dượng thời gian phản ứng, Lâm Phong vội vội vàng vàng lái xe điện chạy về nhà.
Về đến nhà trả xe điện lại cho chú hai, Lâm Phong đang chuẩn bị về nhà làm cơm, thả ở trong túi smartphone mà bắt đầu điên cuồng rung động vang lên.
Lâm Phong vội lấy smartphone từ trong túi ra, nhìn thoáng qua, biểu hiện nơi gọi đến lại là Vân Nam.
Từ sau khi anh mua smartphone ở Thượng Hải, vẫn dùng số mới, người biết cũng không có mấy, lúc này thấy hiện lên nơi gọi đến là Vân Nam, vô thức liền muốn từ chối không tiếp.
Lỡ như là người quen trước đây tìm mình thì sao?
Suy nghĩ này đột ngột xuất hiện ở trong đầu của Lâm Phong, anh suy nghĩ một lúc vẫn quyết định nhận cú điện thoại này, anh nghĩ lỡ như là cuộc gọi quan thì sao?
Lâm Phong ấn nút trả lời.
"Alo, là Lâm Phong sao?”
Người gọi đến vừa mở miệng đã gọi ngay họ và tên của mình, cộng thêm giọng nói đầy tính đùa bỡn, một cái tên quen thuộc từ từ hiện ra ở trong đầu. Giọng nói của người này cùng với giọng nói ra vẻ ta đây lúc trước, cũng quá giống với lớp trưởng năm đó à nha !?
Nghĩ đến điều này, Lâm Phong gần như là theo bản năng mở miệng: 'Lớp trưởng Tê?"
Gọi hắn là lớp trưởng Tề, là bởi vì Lâm Phong đã quên mất lớp trưởng có tên gọi là gì, chỉ nhớ rõ hắn họ Tầề.
Quả nhiên sau tiếng xưng hô này của Lâm Phong, người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức bật cười.
"Ha ha, xem ra cậu còn nhớ rõ tớ nhai”
Tề Hoa cười nói.
"Tớ ở trong group thấy ảnh chụp cậu và Đầu To tám mới nhận ra cậu, nhiều năm như vậy không liên lạc với người trong lớp chúng ta, ai cũng tưởng rằng cậu biến mất rồi chứ!"
Nghe đến đó Lâm Phong khóe miệng giật giật.
Biến mất?
Mình còn có thể biến mất đi nơi nào, chẳng lẽ hắn nghĩ mình đã chết hay sao?
Nói chung lúc này nghe được giọng của lớp trưởng Tề, Lâm Phong không nghe ra bao nhiêu quan tâm, ngược lại thì phần nhiều là nhân tố xem trò vui.
"Làm sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì không?”
Lâm Phong cười cười vòng khỏi đề tài này, anh hỏi.
"À, cũng chẳng có chuyện gì, lần trước cậu và Đầu To xuất hiện ở trong group, sau đó bạn học cùng lớp nhóm đều nhắc tới sự tình trước kia, lớp chúng ta cũng từng tổ chức không ít lần họp lớp, nhưng cậu và Đầu To chưa tham gia lần nào, đám bạn học cảm thấy đó là một chuyện rất đáng tiếc, cho nên sau khi thấy hai cậu xuất hiện đều liên hệ với tớ nói muốn tổ chức thêm một buổi họp lớp!" Tề Hoa nói xong nhịn không được cười ra tiếng.
Cười xong lại nghĩ đến chuyện ăn nhậu, dường như mình hưng phấn quá sớm, lập tức lại vội ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: "Tớ đã liên lạc với Đầu To, họp lớp sẽ tổ chức vào 4 giờ chiều hôm nay, ở quán cơm đối diện trường chúng ta, cậu nhất định phải tới nhat"
Tề Hoa nói xong liền cúp điện thoại, cứ như sợ Lâm Phong đổi ý từ chối.
Lúc này Lâm Phong có chút mông lung.
Mình còn chưa tỏ thái độ, sao người này lại đưa ra quyết định thay mình?
Lâm Phong vốn không muốn để ý, dù sao ngày mai cũng có việc rồi, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới, vừa nấy dường như Tề Hoa nói Đầu To cũng đi.
Anh nghĩ về chất độc trên chân và cơ thể của Đầu To, quyết định mình hay là đi một lần.
Dù sao tình huống hiện giờ của Đầu To thật sự rất bất tiện.
Không biết thì thôi, đã biết thì Lâm Phong nhất định không thể yên lòng.
Ai
Nghĩ tới đây, Lâm Phong lại cảm thấy tâm trạng nặng trĩu.
Trong sân nhỏ, Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh đang vui vẻ chơi đùa.
Mặc dù đứng ở bên ngoài sân tường, Lâm Phong cũng có thể nghe được, trong sân Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh đang chơi đùa với chú chó Tiểu Hoàng, phát ra tiếng cười ha ha ha.
"Tiểu Hoàng tới tới, tới chỗ Thiến Thiến, Thiến Thiến cho chú ăn ăn ngonl"
Trong sân cỏ màu vàng, cô nhóc cầm một cục xương lớn còn sót lại sau bữa ăn tối hôm qua, đang hi hi ha ha đùa với chú chó tiểu Hoàng chạy tới chạy luil
Hai ngày này Tiểu Hoàng cẩu vẫn luôn ở trong nhà Lâm Phong ăn no uống đủ, thân thể vốn gầy gò cũng mập ra không ít. Dường như nghe thấy tiếng mở cửa, tiểu Hoàng cẩu giơ bốn cái chân ngắn chạy khỏi lòng của Thiến Thiến, tiến tới cửa kêu gâu gâu gâu.
Tiểu Hoàng cẩu rất có thiện cảm với Lâm Phong, vừa ngửi được mùi trên người Lâm Phong, lập tức thở hổn hển lắc lắc đuôi, vô cùng đáng yêu.
"Ba ba ba đã về rồi?"
Vừa nghe tiếng bước chân của Lâm Phong đi vào trong sân, Thiến Thiến vui vẻ đứng lên từ trên sân cỏ, ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía Lâm Phong.
Lâm Phong đưa tay ra, ôm thật chặt Thiến Thiến.
"Tiểu bảo bối, ngày hôm nay có nghe lời hay không, có làm cho dì Tiểu Thanh giận hay không?”
Lâm Phong cười hỏi.
Thiến Thiến lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn.
"Ba ba ba yên tâm, Thiến Thiến vẫn luôn rất nghe lời, không tin ba cứ hỏi dì Tiểu Thanh!"
Chuyện này cho Khương Y Thanh còn đang dọn dẹp ổ rơm nhỏ của chú chó vàng, nghe Thiến Thiến nói thì liên nghi hoặc ngẩng đầu.
"Sao vậy con?"
Khương Y Thanh ngẩng đầu, con mắt ngập nước tuyệt đẹp, trông vừa đơn thuần lại xinh đẹp, cực kỳ trong suốt!
Ánh mặt trời dát lên một vầng hào quang mờ nhạt xung quanh cô.
Như mộng như ảo.
Lâm Phong trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhìn đến ngây dại!
"Ba ba hỏi dì, con có nghe lời hay không đó!"
Thiến Thiến le cái lưỡi nhỏ làm vẻ nghịch ngợm nói. "Thiến Thiến vẫn luôn rất nghe lời, anh cứ yên tâm đi!"
Khương Y Thanh nói, nhanh chóng nháy nháy mắt với Thiến Thiến, ngầm hiểu lẫn nhau còn nở nụ cười.
Hành vi mờ ám của hai người dĩ nhiên không trốn khỏi mắt của Lâm Phong chỉ là Lâm Phong không quan tâm, lúc này anh cười cười, đi về phía Khương Y Thanh.
"Đêm nay anh có thể về muộn, anh có việc phải đi ra ngoài."
Lâm Phong dịu dàng nói.
Trong nháy mắt Khương Y Thanh trông có chút cô đớn, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt rồi biến mất.
Khương Y Thanh là một người hiểu chuyện hơn hẳn thường nhân.
"Được, có việc thì an cứ đi đi, Thiến Thiến giao cho em chăm sóc là được rồi."
Khương Y Thanh lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, cười nhạt nói.
Nhưng mà Lâm Phong liếc mắt đã nhìn ra không muốn cùng không nỡ trong lòng cô.
"Chỉ là một buổi họp lớp đơn giản với bạn học, anh sẽ cố tranh thủ về trước 8 giờ, nếu như anh chưa về, em cứ ngủ trước với Thiến Thiến, không cần chờ anh."
Lâm Phong nói xong bèn xoa đầu của Khương Y Thanh, biểu cảm đầy yêu thương.
"Thiến Thiến còn ở đây, an làm gì thế?"
Mặt của Khương Y Thanh trong nháy mắt đỏ lên.
"An chỉ sờ đầu mà thôi, cái gì cũng không làm nha, thế này mà em cũng có thể xấu hổ sao?"
Lâm Phong cười nham nhở.