Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 279 - Chương 279: Loại Sản Phẩm Mới Nào Chứ?

Chương 279: Loại sản phẩm mới nào chứ? Chương 279: Loại sản phẩm mới nào chứ?Chương 279: Loại sản phẩm mới nào chứ?

"Rất nhiều chuyện hiện tại tôi không tiện nói, dù sao cũng là bí mật của công ty, tôi phải giữ kín tuyệt đối, xin lỗi, tôi không thể nói tin tức cụ thể hơn cho anh biết."

Lâm Phong nghiêm túc nói.

Không thể không nói Lâm Phong đúng là cao thủ nói xạo.

Lúc thấy anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với mình lời này, Trần Phát có chút ngẩn ra.

Gã thật sự là không ngờ làm ruộng gì gì đó chẳng lẽ thật có thể làm giàu hay sao?

Mấu chốt nhất là xem thái độ của Lâm Phong, dường như những nông sản phẩm nghiên cứu này vẫn còn trong giai đoạn vô cùng bảo mật.

Suy nghĩ một chút, Trân Phát bỗng nhiên nghĩ đến sở nghiên cứu có chút tiếng tăm tại quốc nội.

Những nơi như Sở nghiên cứu đều là nơi tuyệt mật, trên cơ bản đều nghiên cứu những thứ mà người thường không thể biết được.

Cũng chỉ có giải thích này mới có thể giải thích vì sao thứ do Lâm Phong mang tới, dù là rau xanh hay là hoa quả thịt các thứ đều ăn ngon như vậy.

"Được được được, tôi không hỏi nhiêu!"

Trân Phát cười khoát tay nói.

"Chỉ cần cậu có thể trồng ra giải dược của tôi, như vậy tiền thù lao ta nhất định có thâm tại"

Nhắc tới giải dược, Trần Phát khá kích động.

Nếu như nói trước đó gã còn ôm chút hoài nghi với Lâm Phong trồng ra giải dược, song lúc này sau khi được ăn tỏi có hương vị hoàn toàn khác với quá khứ, Trân Phát coi là đã thật sự tin tưởng, mạng của gã, thật sự sẽ được cứu.

"Nào, lúc này chúng ta hẳn nên uống chút bia mới đúng!"

Trần Phát cười vỗ vỗ tay, gọi nhân viên tới.

"Có chuyện gì sao? Tiên sinh?”

Nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh hai người, cung kính hỏi.

"Chỉ uống rượu không thú vị, đi mua cho tôi hai chai bia đi!"

Trân Phát khó có được tâm tình sung sướng mở miệng nói.

Sau đó gã rút từ trong túi ra tờ tiền giấy có hình Mao Trạch Đông định đưa cho nhân viên phục vụ.

"Thôi! Đầu To không cần phải như vậy, chúng ta là người một nhà, không có chuyện giúp hay không!"

Lâm Phong thấy thế, vội vươn tay vỗ vỗ bả vai của Trần Phát, là bởi vì mình thực sự không muốn uống bia.

Lúc này Trần Phát cũng hơi xấu hổ, gã nghe thấy Lâm Phong nói vậy thì gật đầu thu tiền lại, ăn lấy ăn để mì trong bát của mình.

“Thôi được, chuyện này, coi như là tôi nợ cậu một ân huệt!"

Trân Phát sang sảng cười nói.

Lâm Phong khoát tay, không nói nữa.

Cuối cùng hai người kết thúc nói về đề tài rau tỏi này, hai người mặt đối mặt, vui vẻ ăn tô mì của mình.

Hương vị tỏi cùng với sợi mì, mùi hương càng bay càng xa.

Lúc này ngoài cửa có mấy người đàn ông từ phương bắc bước vào, cao lớn mạnh mẽ, người cầm đầu có hình thể nhanh nhẹn dũng mãnh, trông phải mạnh gấp đôi Lâm PhonglI "Bà chủ cho ba tô mì, phải thật lớn!"

Gã đàn ông cao lớn kia hô.

Sau đó chỉ nghe thấy bà chủ trong bếp lão bản nương phát ra một tiếng trả lời cực nhanh.

"Được rồi được rồi, lập tức mang ra ngay, các vị xin chờ một lúc!"

Ba gã đàn ông cao lớn đi đến bàn bên cạnh Trần Phát cùng Lâm Phong rồi ngồi xuống.

Gã đàn ông cầm đầu đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó đi về phía khay đựng tỏi.

"Tỏi này dường như hơi hỏng rrồi, không tươi lắm, hai chú có muốn không?"

Gã cao lớn nhíu mày nói.

Dường như gã thường như vậy, khá kỹ tính khi ăn uống.

"Lấy đi, dù sao cũng hơn là không có!"

"Lúc này muốn tìm lần quán mì còn tặng không tỏi khó lắm đó."

Hai người bất đắc dĩ buông tay cười nói.

Gã cao lớn mới cầm hai phong tỏi đi về phía hai đồng bạn.

Mà lúc đi ngang qua Lâm Phong cùng Trân Phát, gã gần như theo bản năng nhìn về phía bàn của hai người họ.

Chủ yếu là tỏi của Lâm Phong rất nổi bật.

Trên đỉnh còn mang theo cọng hoa tỏi non vừa già, còn chưa héo hẳn!

Phần đáy tỏi trông cũng to và tròn, to và tươi hơn nhiều so với tỏi thường!

Quan trọng nhất là hương vị tỏi này, mặc dù là mình đứng khá xa cũng ngửi được rõ ràng!

- Chậc! Tỏi này rốt cuộc là giống gì? Sao lại thơm như vậy?

Không biết mùi vị có ăn ngon hay không?

"Nè hai chú, anh muốn hỏi một chút, tỏi này của các chú rốt cuộc là giống tỏi gì?"

Gã cao lớn tò mò thò đầu tới, nhìn chằm chằm tỏi để trên bàn hai người.

"Thật sự quá kỳ lạ, không chỉ có mùi thơm, hơn nữa còn rất lớn trắng nõn, tôi ăn tỏi lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua loại tỏi này!"!"

Gã cao lớn ngạc nhiên nói.

Trần Phát cười cười nhìn Lâm Phong vẫn còn đang miếng mì cuối cùng, chưa kịp ngẩng đầu, Trần Phát lập tức mở miệng trả lời.

"Đây là sản phẩm mới do cậu ta nghiên cứu ra được, tôi cũng không biết rốt cuộc là loại gì, anh cứ ăn thử xem, ăn ngon lắm đói"

Trân Phát nói xong, đem phần tỏi mình chưa ăn xong, còn lại ba phần tư đưa cho gã cao lớn kia.

Tỏi này thật sự quá ngon, trên thực tế Trân Phát chỉ cần ăn phân nửa là đủ rồi, tỏi ngày hôm nay Lâm Phong cho mình thật sự là quá thơm quá ngon, mùi vị cũng không cay tỏi như bình thường, ngược lại có thêm vị chua cùng vị ngọt khó có thể diễn tả bằng lời.

Cho nên Trần Phát không khống chế được, nên ăn liền 3 múi tỏi.

Xem như là vượt chỉ tiêu.

Thấy Trần Phát hào phóng như vậy, gã cao lớn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhếch miệng cười.

“Thôi được, cám ơn chú nhal"

Lâm Phong cũng vừa ăn xong, thấy gã cao lớn định đi, vội lên tiếng kêu gã lại.

"Chỗ tôi còn dư lại chừng này anh cũng cầm đi đi, nếu không... giữ lại cũng là lãng phí!”

Lâm Phong sau khi làm xong, ở trong tay chính mình vẫn cầm tỏi cánh hoa hướng phía đại hán ném tới.

Gã cao lớn đều nhận hết, thật thà nói cám ơn với hai người, sau đó về lại bàn của mình và hai đồng bọn.

"Đây là tỏi tươi sao? Mùa này còn có tỏi tươi sao, chắc ngon lắm nha!"

Một người kinh ngạc nói.

"Em đoán là sản phẩm nhà kính, mùi vị không bằng tỏi bình thường, dù sao cũng đã bơm thuốc!"

Tên còn lại hừ một tiếng, nhếch môi cười khẩy.

Gã cao lớn cầm tỏi trong tay mình, vừa bóc tỏi, vừa ném tỏi đã bóc về phía hai đồng bọn.

"Có ngon hay không cứ ăn thì biết! Đứa nào đứa này đều im miệng hết đi, đều là người ta cho chúng ta, hiểu chút lễ phép đi!"

Gã cao lớn trầm giọng nói.

Bị gã cao lớn quát, hai người đưa mắt nhìn nhau, ngậm miệng không nói gì nữa.

Chỉ chốc lát sau mì nóng hổi đã được bưng lên.

Ba người một người một tô mì thịt bò, trong tay cứ như đã thương lượng xong, giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái kẹp một miếng tỏi lớn.

Nhìn dáng vẻ ăn tỏi cùng mì phóng khoáng của ba người bọn họ, Lâm Phong không khỏi có chút cảm khái.

Anh đoán đây là sự khác biệt giữa người miền nam và người miền bắc!

Đang suy nghĩ miên man, gã cao lớn đã bắt đầu bưng bát mì thịt bò trước mặt, cầm đũa, gắp một miếng mì lớn thổi thổi. Hành động này trông thật buồn cười và dễ thương.
Bình Luận (0)
Comment