Chương 280: Về nhà
Chương 280: Về nhàChương 280: Về nhà
Chương 280: Về nhà.
"Mùi vị của mì này ngon thật!"
Gã cao lớn cắn một ngụm mì, cảm khái nói.
Rồi gã liếc nhìn tép tỏi trên tay.
Có hai loại tép tỏi, một là tỏi khô do cửa hàng cung cấp, hai là tép tỏi tươi vừa lấy từ chỗ của Lâm Phong cùng Trần Phát ở bàn bên cạnh.
Đặt hai loại ở gần nhau, chênh lệch thật quá lớn và quá rõ ràng.
Những tép tỏi tươi này hầu như đều to bằng nắm đấm nhỏ, trông đầy, trong suốt long lanh, lúc này chui thẳng vào trong lỗ mũi, gã cao lớn gần như không chút do dự cầm tép tỏi tươi đưa lên miệng cắn một miếng.
- Rạo rạol
Một âm thanh giòn tan vang lên sau cú cắn, ngay sau đó, là một mùi hương tỏi thơm chưa từng thấy!
Ngay giây phút này, gã cao lớn trừng lớn mắt!
Gã cứ như cực kỳ kinh ngạc không thể tin được, vội cắn thêm một miếng tỏi.
Sau đó dường như mùi thơm của tỏi tràn ngập miệng với hương vị khó cưỡng, và gã cao lớn lộ ra vẻ kinh ngạc và phấn khích trên khuôn mặt.
"Mẹ nó, tỏi này, ngon quái"
Gã cao lớn kinh ngạc nói.
Gã nhanh chóng ăn xong múi tỏi trong tay, sau đó vội đứng lên đi về phía bàn của Lâm Phong cùng Trần Phát.
Hai người Lâm Phong cùng Trần Phát, lúc này ăn hết mì đang chuẩn bị đi về, chỉ là vừa đứng dậy thì bị gã cao lớn cản lại.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Lâm Phong nhìn gã cao lớn hỏi.
"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, anh không có ý xấu!"
Gã cao lớn thấy Lâm Phong cảnh giác nhìn mình, hiển nhiên là coi mình trở thành người xấu muốn gây sự, nên gã vội vã giải thích.
"Anh chỉ tò mò thôi, chú mua tỏi này ở chỗ nào, anh thích ăn mì tỏi nhất, nhưng anh đã ăn tỏi hơn ba mươi năm, vẫn chưa từng ăn tỏi ngon như vậy!"
Gã cao lớn vội vàng nói.
Bỗng gã im lặng một lúc rồi lại ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay.
"Anh chuẩn bị tới nơi này học tập kỹ thuật làm mì, rồi đến huyện thành bên cạnh mở một quán mì!"
"Nếu có thể mua được tỏi trong tay chú, quán của anh nhất định sẽ rất đắt khách!"
Nghe xong lời này, Lâm Phong ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Trần Phát ở đẳng sau, đều nhìn thấy trong mắt của đối phương là bất đắc dĩ cùng ý cười.
"Như vậy đi, tôi cho anh một tấm danh thiếp, nếu như anh cần tỏi này thì cứ gọi điện cho tôi, anh trả phí ship, tôi có thể bán cho anh."
Lâm Phong cười nói.
Hiện tại anh chỉ sợ bị tra hỏi về vấn đề này, hơn nữa, tỏi trong không gian cũng chỉ đủ cho mình ăn, nếu như thật muốn mua, vậy phải hẹn trước mới được.
Gã cao lớn nghe có thể mua được tỏi, lập tức vui vẻ nhận lấy danh thiếp mà Lâm Phong đưa tới.
"Được được được, vậy bàn xong rồi nhé, chờ xác định được vị trí của cửa hàng, học xong kỹ thuật, anh sẽ gọi ngay cho chú, chú nhất định phải bán loại tỏi tươi này cho tôi nhaI"
Gã cao lớn nói xong mới vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình, ăn ngấu nghiến mì nhai rốp rốp tỏi, trông rất phấn khích.
Lâm Phong giải quyết xong gã cao lớn, sau đó mới đẩy xe lăn ra khỏi quán mì.
"Ngày mai phải trở vê Thượng Hải rồi, cậu chuẩn bị xong đồ đạc, đến lúc đó tôi tới đón cậu, chúng ta cùng đi."
Trân Phát cười nói với Lâm Phong.
"Không cần, anh ở trong huyện chờ tôi là được, tôi bắt chuyến xe sớm nhất qua đây, không có vấn đề gì cả..."
Chỉ là Lâm Phong còn chưa nói hết thì trực tiếp bị Trân Phát cắt đứt.
"Cậu nói không sao thì không sao sao? Không phải tôi nghĩ cho cậu, mà là cháu của tôi! Con đường núi này có mười tám khúc cua, xe đưa đón phải dừng lại chờ, vừa chậm vừa lắc lư, còn không bằng tôi sáng sớm qua đưa cậu trở về."
Lâm Phong vốn còn muốn tiếp tục từ chối, nhưng sau khi nghe được lời nói của Trân Phát, anh có chút trâm mặc.
Anh không lo cho Thiến Thiến, người khiến anh lo lắng nhiều hơn ngược lại là Khương Y Thanh.
Cô nhóc dường như có một loại năng lực miễn dịch ngồi xe bẩm sinh, từ lúc nhỏ ngồi xe đã rất vui vẻ, lúc này cô bé đã bốn năm tuổi, nhìn thấy xe thì càng hưng phấn la tol
Nhưng Khương Y Thanh thì khác!
Lâm Phong nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Khương Y khi cô nôn mửa đến mặt mày tái xanh trên chuyến xe buýt quanh núi lần trước, vốn đang muốn nói từ chối, lại bị chính mình lần nữa nuốt trở vào.
"Vậy được rồi, sáng mai bảy giờ tôi ở nhà đúng giờ chờ anh, anh biết nhà tôi rồi chứ !?'
Lâm Phong quay đầu nhìn Trần Phát hỏi.
Trân Phát cười như nắc nẻ, lập tức mở làm ra vẻ mặt vô cùng chăm chú, sau đó lắc đầu.
"Anh từng đi qua nhà tôi rồi mà Đầu ToI"
Trân Phát nghiêm trang trông coi Đầu To nói: "Cậu chớ nói lung tung, tôi đi qua nhà cậu khi nào chứ?”
Chưa từng đi qua sao?
Lâm Phong vừa đẩy xe lăn qua đường, vừa nhíu mày, ngoẹo đầu, tỉ mỉ nghĩ về những năm gần đây, Đầu To rốt cuộc từng đi qua nhà mình chưa.
Trong ấn tượng thật là không có.
Lâm Phong gãi gãi đầu, suy nghĩ một lát mới nói: "Vậy thì sáng sớm ngày mai tôi tự đi lên huyện, cũng không sao cả, anh không biết đường, qua đây..."
Chỉ là Lâm Phong còn chưa nói hết câu, Trân Phát bỗng nhiên bật cười.
“Tôi gạt cậu đó."
Trân Phát nín cười nói.
Sau đó gã đưa ngón tay ra chỉ phương hướng, kéo Lâm Phong sắp đi sai đường trở vê.
"Được rồi được rồi, không nói với cậu nữa, cậu đi về trước đi, cháu tôi chắc chắn đang chờ rất sốt ruột, tôi cũng phải trở về."
Trần Phát khoác tay với Lâm Phong, sau đó chỉ nghe thấy tiếng xe âm ầm từ cuối truyên đến.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn người trên ghế lái, ngoại trừ Long Tử thì còn có thể là ai? "Anh, lão đại!"
Long Tử cười hạ kính xe xuống, hướng hai người bọn họ chào hỏi.
Thấy Long Tử tới rồi, Lâm Phong cũng không cần đẩy xe lăn cho Trần Phát nữa.
"Yên tâm, anh cứ cùng Long Tử về trước, tôi còn phải mua ít đồ cho cô nhóc, dù sao ra ngoài lâu như vậy, nếu không mua đồ, cô nhóc chắc chắn sẽ quậy tưng lên."
Lâm Phong bất đắc dĩ giang tay ra cười nói.
Trân Phát cũng tạm biệt Lâm Phong, sau đó được Long Tử mang lên xe, dần lái ra khỏi ánh mắt của Lâm Phong.
Xem ra sau ngần ấy năm, Đầu To lợi hại hơn nhiều so với lúc trước mình tưởng tượng.
Cũng tốt.
Sau đó anh tìm một siêu thị, mua mọi thứ mà cô nhóc cùng Khương Y Thanh dặn mình mua, rồi Lâm Phong mới vội nhìn thời gian.
Vẫn chưa trễ, vừa kịp đón chuyến xe cuối.
Anh đến nhà ga, lên tàu và trở về làng, về tới thôn Lý Trại.
Về đến nhà thì trời đã tối.
Lâm Phong vội vàng chạy về phía nhà mình, vừa mới tới cửa đã nghe thấy tiếng chó sủa ồn ào.
"Vượng Vượng!"
Giọng nói non nớt của Thiến Thiến từ trong sân nhỏ truyền đến, cô bé nghiêm khắc quát con chó nhỏ màu vàng ngoài cửa.