Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 281 - Chương 281: Tùy Anh, Em Ăn Gì Cũng Được

Chương 281: Tùy anh, em ăn gì cũng được Chương 281: Tùy anh, em ăn gì cũng đượcChương 281: Tùy anh, em ăn gì cũng được

"Lại không nghe lời rồi, chờ tới khi ba ba trở về, đuổi em ra ngoài bây giờ! không những thế còn ăn em nữa cơi"

Thiến Thiến nói, chó vàng nhỏ như là hiểu được tiếng người, lập tức sủa gâu gâu mấy tiếng với bầy chó bên ngoài rồi vội vàng chạy vào trong nhà, đám chó lớn bên ngoài điên cuồng tru lên, lại không dám chạy vào trong nhà.

Lâm Phong xấu hổ sờ mũi.

Cô nhóc này, chẳng lẽ anh trong mắt Thiến Thiến lại hung dữ tới vậy cơ à?!

Lâm Phong vừa bực vừa buồn cười, xách hai túi đựng đầy đồ đi vào trong sân nhỏ nhà mình.

Đêu nói, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lời này quả thật không sai chút nào.

Đám chó hoang ngoài cửa thấy Lâm Phong đã về, con nào con nấy đều cúp đuôi, kêu ăng ẳng, nhanh chóng tránh sang một bên.

Chó vàng nhỏ vốn đã chạy theo Thiến Thiến vào trong nhà kia, hiện tại tựa hồ như nghe được tiếng động của Lâm Phong, cuống quýt chạy ra ngoài đón anh về.

"Gâu gâu!"

Chó vàng nhỏ hấp tấp chạy theo phía sau Thiến Thiến, cuống quýt chạy về phía Lâm Phong, cái mũi hấp háy, ngửi mùi, cuối cùng mới ngoan ngoãn chạy lại bên cạnh Thiến Thiến, yên lặng ghé vào bên chân cho bé.

"Ba ba đã về!"

Nhóc con mừng rỡ reo vang, nhảy cẵng lên một cái, tung tăng chạy vào trong nhà.

Vừa chạy vừa không quên hô to: "Ma mai Ba ba về rồi!" Giọng Thiến Thiến lanh lảnh, rất có lực xuyên thấu, lúc này còn dùng sức hô lớn.

Khương Y Thanh đang rửa chén, nghe thấy giọng nói vui vẻ của Thiến Thiến, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.

Lâm Phong... trở vê rồi?

Lâm Phong chưa từng ra ngoài lâu tới như vậy!

Đã vậy, trong khoảng thời gian này Lâm Phong còn không gọi điện thoại giải thích chuyện gì đang xảy ra cho cô lấy một lần, Lâm Phong không về nhà, làm Khương Y Thanh rất lo lắng.

"Về là được, về là được rồi!"

Liên tục lặp lại hai lân, theo những chữ này, trái tim đang treo ngược trong lông ngực kia của cô lúc này mới đặt xuống được!

Lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại!

Nghe Thiến Thiến nói, Khương Y Thanh vội vàng đặt xoong nồi trong tay xuống, lau tay vào tạp dề, đưa tay lên sửa sang lại mái tóc hơi rối bời của mình, chỉnh đốn xong xuôi, lúc này mới nhanh chân bước ra cửa lớn.

Lâm Phong đang ngồi xổm ngoài cửa, trong tay cầm xúc xích tươi cười, chơi đùa với chó vàng nhỏ rất vui vẻ.

Chó vàng nhỏ còn non, lúc này lại đang suy dinh dưỡng, nhún nhún chân trước nhảy lên, muốn giật lấy xúc xích ở trong tay Lâm Phong.

"Được rồi, cho nhóc đó, dễ thương quá trời!"

Lâm Phong bất đắc dĩ cười to, thả xúc xích trong tay xuống trước mặt chó vàng nhỏ, chó vàng nhỏ kêu to uông uông.

"Thiến Thiến, sao con lại ra ngoài này?"

Lâm Phong từ trong tư thế ngồi xổm đứng dậy, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Khương Y Thanh. Dáng vẻ đáng yêu này, thật sự là nhìn hàng trăm hàng vạn lần cũng không thấy chán.

"Anh vê rồi, đã ăn uống gì chưa?"

Khương Y Thanh cười hỏi.

Lâm Phong quay sang nhìn Khương Y Thanh, thấy được Khương Y Thanh đang mặc tạp đề, mỉm cười đi về phía mình.

Trong lúc nhất thời, bỗng thấy ngây người.

Thành thật mà nói, mặc dù ở chung một nhà với Khương Y Thanh, nhưng mối quan hệ của cả hai bọn họ tương đối bảo thủ.

Chưa nói tới loại quan hệ thân mật kia, ngay cả những tiếp xúc thân mật như ôm ôm, hôn hôn, dắt tay gì gì đó, lúc thực hiện Lâm Phong vẫn luôn xấu hổ.

Bởi vì lúc nào Khương Y Thanh trước mặt anh cũng ăn mặc rất chỉnh tề, quy củ.

Cảm giác cao quý trang nhã mà Khương Y Thanh tạo ra, luôn khiến cho người khác cảm thấy giữa họ và cô ấy luôn có một bức tường lạnh lùng ngăn trở.

Nhưng hiện tại Khương Y Thanh lại xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng mặc tạp dê thế này, thật không thể không nói có phong vị rất khác.

Rửa tay nấu nướng, tình nguyện làm vợ anh.

Bỏ đi kiêu ngạo và quá khứ của bản thân xuống, mặc kệ bên ngoài quát tháo phong vân cỡ nào, thì khi về nhà, lại hóa nhu mì như cũ, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Loại dịu dàng ôn nhu của chiến lang này, mới là trí mạng nhất.

Lâm Phong nhạy bén cảm nhận biến hóa của thân thể mình lúc này, vội vàng rời tầm mắt đi, mỉm cười vươn tay dùng sức xoa đầu Khương Y Thanh thật mạnh.

"Ừm, anh cũng không ngờ buổi họp lớp này lại lâu tới như vậy, sao thế, nhớ anh rồi à?" Lâm Phong mỉm cười, thản nhiên trả lời.

Dáng vẻ lưu manh ngả ngớn này của Lâm Phong lọt vào trong mắt của Khương Y Thanh, khiến cô di chuyển tâm mắt, nhưng Lâm Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm cô như cũ, khiến Khương Y Thanh bất đắc dĩ giậm chân, hờn dỗi ngượng ngùng đáp: "Anh làm cái trò gì vậy? Cứ luôn nhìn chằm chằm em như vậy làm cái gì?"

Lí nha lí nhí, nhỏ như muỗi kêu.

Thiến Thiến đang nhảy nhót quanh Lâm Phong và Khương Y Thanh, với đầu óc thông minh của mình, cô bé nhanh chóng phát giác được trạng thái giữa hai người có vẻ không được đúng cho lắm, lập tức vươn tay ra, nắm lấy tay áo của cả hai.

"Ba ba, Thiến Thiến muốn ra ngoài chơi một lúc có được không ạ?"

Cô nhóc cứ nghĩ là Lâm Phong và Khương Y Thanh đang cãi nhau, cất giọng nói non nớt của mình lên giải vây.

Nghe cô nhóc nói vậy, Lâm Phong không nhịn được cười, nhìn sang Khương Y Thanh, cả hai cùng bật cười.

"Được, được, được, Thiến Thiến à, con ra ngoài chơi đi, để ba ba đi rửa tay rồi nấu cơm cho con ăn nhé?"

Nghe Lâm Phong nói vậy, Khương Y Thanh cũng nhanh chóng phụ hoa theo: "Ừ, hai đứa các con đi chơi đi, ba mẹ đang nói giốn với nhau đói"

Nghe cả hai nói xong, lúc này Thiến Thiến mới yên lòng, tung tăng nhảy nhót xách túi lưới đi bắt bướm, chó vàng nhỏ chạy theo bên cạnh, cơ thể nhỏ bé, thỉnh thoảng trượt chân ngã, lộn một vòng, lấm lem hết cả người ngợm.

Tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phong và Khương Y Thanh, Thiến Thiến đang vui vẻ chạy nhảy trong sân nhỏ ập tức ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt của cả hai, sau khi ánh mắt giao nhau, cô nhóc lộ ra nụ cười đơn thuần ngây thơ.

"Ba ơi, con muốn ăn rau xào!"

Cô nhóc ở bên ngoài nói vọng vào cho Lâm Phong ở trong nhà nghe. "Có ngay, không có vấn đề!"

Lâm Phong sảng khoái đáp.

Trả lời con gái xong, Lâm Phong cơ hồ là vô ý thức quét mắt nhìn về phía Khương Y Thanh.

"Tối nay em muốn ăn gì?"

Thấy dáng vẻ tươi cười của Lâm Phong, thâm tâm của Khương Y Thanh cơ hồ không thể ngăn chặn nổi dâng lên một màn xuân thủy.

“Tùy anh, em ăn gì cũng được!"

Khương Y Thanh nhanh nhẹn trả lời.

Nói xong lại cảm thấy không ổn, cảm thấy trong lời này có ý tứ gì đó, lập tức liếc nhìn Lâm Phong một cái.

Thấy cả hai thân mật, gần gũi như vậy, tâm tình của Thiến Thiến mới thả lỏng ra được.

“Anh cứ làm theo ý anh thích nhét"

Lâm Phong cười nói với Khương Y Thanh.

“Tùy anh, sao cũng được!"

Lâm Phong hít một hơi thật sau, rời mắt khỏi Khương Y Thanh.

Gấp gáp làm cái gì, đằng nào sau này chẳng trở thành vợ mình?
Bình Luận (0)
Comment