Chương 282: Đòi ăn
Chương 282: Đòi ănChương 282: Đòi ăn
Cơm nước xong xuôi vừa vặn sáu giờ tối, một nhà ba người ngồi bên trong đình trúc, ăn xong cũng không có lập tức thu dọn bát đĩa đi ngay mà ngồi lên trên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ngày mai sẽ phải quay về thành phố Thượng Hải.
Tại nơi tấp nập ấy, nghiễm nhiên là một quang cảnh sinh hoạt hoàn toàn khác so với bây giờ.
Lâm Phong xa quê lâu như vậy chưa bao giờ có suy nghĩ quay trở lại quê hương mình, nhưng sau lần trở lại mấy ngày này, lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn quay trở lại.
"Chờ tới khi quay về rồi, anh tới nhà gặp ba em nhé, có được không?”
Trong buổi tối thanh vắng, yên tĩnh, Lâm Phong mở miệng hỏi.
Khương Y Thanh đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao, chợt bị câu hỏi này của Lâm Phong làm cho ngây người.
Một vệt ửng hồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu lan rộng trên khuôn mặt cô, dọc theo làn da trắng đến tận trên vành tai.
"Ba em nóng tính lắm, chuyện tình cảm giữa hai đứa mình em vẫn chưa có cơ hội nói cho ông ấy biết..."
Khương Y Thanh nhỏ giọng đáp.
Lần nào nhắc tới chuyện này Khương Y Thanh cũng tự trách mình, mỗi lần lấy hết can đảm, dũng khí để nói chuyện này ra với ba, đều có đủ loại chuyện lớn nhỏ xảy ra đánh gãy tiết tấu của cô.
Qua một thời gian dài, vẫn cứ bị trì hoãn lên trì hoãn xuống.
Lúc này lại nghe Lâm Phong đề cập tới, Khương Y Thanh lập tức cảm thấy kỳ lạ khác thường.
Vừa mừng vừa sợ.
Tóm lại là đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.
"Không sao cả."
Thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của Khương Y Thanh, Lâm Phong chỉ đành bất đắc dĩ cười trừ, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của Khương Y Thanh.
"Chờ tới lúc lên lại Thượng Hải, chúng ta cứ đi làm từng bước từng bước một là được, tóm lại, đã đến lúc phải nói với bác trai về quan hệ của chúng ta rồi."
Lâm Phong nhìn chằm chằm Khương Y Thanh, nghiêm túc chậm rãi nói từng câu từng chữ một cho cô nghe.
Trái tim nhỏ bé lúc này nhảy lên thình thịch.
"Sao tự nhiên lại gấp gáp như vậy? Em sợ..."
Hai tay Khương Y Thanh vân vê góc áo, ngượng ngùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong.
Lúc này, sự chú ý của Thiến Thiến đã bị mấy con đom đóm đang bay lượn trong sân nhỏ hấp dẫn mất.
Cô bé hưng phấn chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi Khương Y Thanh và Lâm Phong: 'Ba ba, ma ma, Thiến Thiến có thể ra sân bắt đom đóm được không ạ?”"
Lâm Phong gật đầu cười, duỗi tay xoa đầu Thiến Thiến.
"Có thể, nhưng nhớ là phải cẩn thận, trời tối rồi khó nhìn được đường, trong sân lại gồ ghề, nhiều bùn đất, nếu chẳng may té ngã là sẽ bị đau đó."
Lâm Phong dặn dò.
Thiến Thiến được ba cho phép, như con chim bị nhốt trong lông lâu ngày vừa mới được thả ra, hớn ha hớn hở chạy ra ngoài sân chơi. Như một tiểu tinh linh hoạt bát sống động.
Thấy bóng đèn lớn Thiến Thiến cuối cùng cũng đã rời đi, Lâm Phong đột nhiên vươn người, tiến lại gân Khương Y Thanh.
Vốn dĩ khoảng cách giữa cả hai không xa, lúc này bỗng nhiên lại bị rút ngắn đi một khoảng lớn như thế này, càng như là dính sát vào nhau.
Hơi thở quẩn quanh đan xen vào nhau khiến cho lòng người lay động.
Khương Y Thanh vốn đang đỏ mặt hiện tại lại càng đỏ bừng hơn nữal
Cô cắn môi một cái, nghiêng người về phía sau theo phản xạ, muốn tránh đi tiếp xúc ở khoảng cách quá gần với Lâm Phong.
Nhưng ý định của Lâm Phong là muốn cho cả hai càng thêm thân mật, thấy Khương Y Thanh tránh đi như vậy, sao có thể đồng ý được!
Thế là Lâm Phong lập tức vươn tay ra, vòng qua thắt lưng của Khương Y Thanh, dùng sức kéo lại.
Khương Y Thanh đang định rời đi lại trực tiếp bị kéo thẳng tới trước mặt Lâm Phong, thành công khiến khoảng cách giữa hai người thành con số không tròn trĩnh.
Da thịt kề nhau, nhiệt độ tương truyền.
Trong nháy mắt này, nhiệt độ cơ thể của cả hai nhanh chóng lên cao.
"Anh muốn hét to cho tất cả mọi người biết về mối quan hệ của hai chúng ta."
Lâm Phong ghé sát đầu về phía tai Khương Y Thanh, chân thành nói.
"Anh không thể chờ được nữa."
Không chờ được nữa.
Bốn chữ này lần lượt đánh vào trái tim Khương Y Thanh một cách vô cùng dữ dội. Hô hấp của cô cũng bắt đầu dồn dập lên, đôi mắt long lanh đẫm nước, nhìn chằm chằm Lâm Phong, thân thể mềm nhữn phảng phất như mất hết sức lực.
"Em..."
Ngay khi Khương Y Thanh hít sâu, định mở miệng trả lời thì cô nhóc Thiến Thiến đang chạy nhảy ngoài sân, bỗng nhiên vui vẻ ngẩng đầu, quay sang hô to với cả hai.
"Ba ơi, mẹ ơi, Thiến Thiến bắt được đom đóm này, tận hai con lận!"
Gương mặt hết sức hào hứng của Thiến Thiến làm cho tâm tình những ai nhìn vào tốt lên rất nhiều.
"Ba mẹ có muốn ra chơi với con không?"
Cô nhóc không biết được chuyện gì vừa xảy ra giữa Khương Y Thanh và Lâm Phong.
Thiến Thiến vừa dứt lời, Khương Y Thanh lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài sân nhỏ.
"Được, được, được, mẹ ra chơi với con đây!"
Khương Y Thanh tìm cớ chạy trốn, đứng lên khỏi chỗ ngồi bên cạnh Lâm Phong, rời đi, chạy ra ngoài sân.
Một lớn một nhỏ chơi bên ngoài sân, hết bắt đom đóm lại đến ngắm sao, quên cả trời đất.
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười, thu thập chén đũa trên bàn đi rửa, lát nữa còn phải sắp xếp lại đồ đạc quay trở lại Thượng Hải nữa.
Lâm Phong thu dọn xong xuôi rồi, Khương Y Thanh và Thiến Thiến vẫn còn chơi đùa trong sân, nhìn khung cảnh cả hai vui vẻ cười đùa, ấm áp mỹ hảo làm sao.
"Gâu gâu!"
Đúng lúc Lâm Phong đang xuất thần, dưới chân bỗng vang lên tiếng chó sủa. Là chó vàng nhỏ.
Chó vàng nhỏ đường đường chính chính là một chú chó cỏ, thông minh lanh lợi.
Lúc này vừa sủa vừa kéo gấu quần Lâm Phong đi.
Lâm Phong đưa mắt nhìn vê hướng chó nhỏ kéo mình đi, quả nhiên thấy được một cái bát cỡ lòng bàn tay.
Là thau cơm hôm trước Thiến Thiến chuẩn bị cho chó nhỏ, lúc này đang trống rỗng không có gì.
"Đói à?”
Lâm Phong hỏi.
"Gâu gâu!"
Cún con kêu lên hai tiếng đáp lại.
"Được được được, giờ chuẩn bị cho nhóc ăn đây, ngoan ngoãn ở đây chờ một lát nhé, không được chạy đi đâu đâu đấy!"
Lâm Phong thử giao tiếp với chó vàng nhỏ một chút, không ngờ rằng chó vàng nhỏ lại tựa hồ như thật sự có thể nghe hiểu được tiếng người, không chỉ biết thành thành thật thật đi theo bên chân mình, thậm chí còn có thể tự lựa chọn món ăn yêu thích của nó.
"Chậc chậc!"
Chuẩn bị cơm cho chó vàng nhỏ xong, thấy chó nhỏ ngoan ngoãn gục đầu vào thau cơm ăn tới tấp.
Lâm Phong lập tức cảm khái.
Chẳng lẽ chó vàng nhỏ này đã thành tinh?
Ngẫm nghĩ một hồi, Lâm Phong bắt đầu chuẩn bị đi thu thập hành lý, sáng mai Đâu to sẽ qua đón anh, đến lúc đó mới chuẩn bị thì không kịp mất. Trước lúc rời khỏi chỗ chó vàng nhỏ, Lâm Phong lại ngồi xổm xuống lần nữa, cẩn thận quan sát chó vàng nhỏ đang nằm ngủ trên mặt đất kia.