Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 283 - Chương 283: Chó Vàng Nhỏ Thông Minh

Chương 283: Chó vàng nhỏ thông minh Chương 283: Chó vàng nhỏ thông minhChương 283: Chó vàng nhỏ thông minh

"Sao thế? Muốn ăn nữa à?"

Lâm Phong rất có hứng thú, khoanh tay trước ngực, trên tay còn cầm nồi trộn đồ cho chó vàng nhỏ, cười hì hì nhìn chó vàng nhỏ hỏi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, chó vàng nhỏ này dường như là có thể nghe hiểu được ý trong lời nói của Lâm Phong, cứ vui vẻ ngoáy đuôi tít mừng, chạy tới phía đống rác trong nhà bếp mà Lâm Phong đã vứt đi.

Chó nhỏ này đã là chó hoang lâu, nên biết tìm ăn ở nơi nào là an toàn, phong phú nhất.

Thấy chó vàng nhỏ lại kéo mình đi về phía chỗ thùng rác kia, Lâm Phong lập tức dở khóc dở cười.

"Sao thế? Sao nhóc lại hứng thú với..."

Lâm Phong còn chưa nói hết câu, cún nhỏ đã hưng phấn kêu lên.

"Gâu gâu!"

Chó vàng nhỏ như thấy được đồ ăn yêu thích của mình, lập tức chạy tới như muốn bới thùng rác của nhà Lâm Phong, chạy lon ta lon ton, ngoe nguẩy cái đuôi, vây quanh túi rác sủa ầm lên.

"Nhóc muốn ăn thứ bên trong này?”

Lâm Phong cười hỏi, chó vàng nhỏ lại phát ra tiếng sủa kích động: "Gâu gâu! Gâu gâu!"

Lâm Phong chỉ đành bất đắc dĩ tìm lấy một đôi găng tay, cẩn thận đeo lên chuẩn bị đi bới rác.

Lúc này, Lâm Phong có hơi khó hiểu.

Dù sao cũng đã thấy qua không ít chủng loại chó to chó nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên anh bắt gặp một chú chó thông minh và đáng yêu như thế này.

Lâm Phong ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đổ toàn bộ ra trên mặt đất, rồi lại nhặt rác cho vào trong thùng một lần nữa.

"Là cái này sao?"

Lâm Phong hỏi, rút điện thoại ra xem coi, lúc này chó nhỏ mới lui sang một bên kêu lên: “Gâu gâu."

Tiếng sủa ngắn ngủi thanh thúy này coi như là trả lời.

"Được rồi, để ta lấy cho nhóc xem."

Lâm Phong nói xong đổ đống rau thừa buổi tối ra.

"Gâu gâu! Gâu gâu!"

Thấy Lâm Phong cuối cùng cũng lấy ra được đồ ăn mình thích nhất, lúc này chó vàng nhỏ mới vui vẻ kêu lên, nhanh chóng chạy tới, cắn ống quần Lâm Phong.

Lâm Phong vốn là người dễ tính, hiện tại lại bị chó vàng nhỏ trêu chọc như thế, lập tức bật cười ha ha ha thành tiếng!

"Chó vàng nhỏ như nhóc là loài ăn thịt, sau bây giờ lại thích ăn rau xanh thế này?"

Lâm Phong vừa nói vừa cười, sau đó lấy đũa kẹp một gắp lớn rau xanh, vẫy gọi chó vàng nhỏ.

"Nào, tới đây, ăn trước đi rồi lại nói tiếp!"

Lâm Phong cười nói.

Chó nhỏ hoàn toàn bị đồ ăn hấp dẫn, lon ta lon ton chạy về phía cái bát mà Lâm Phong thả thức ăn vào ở trên mặt đất.

Lâm Phong ngồi xổm ở bên cạnh, chăm chú quan sát chó vàng nhỏ ăn cơm.

Không nhìn thì thôi, nhìn vào tức khắc giật nảy mình! Ha hai

Cún con này thế mà còn biết chọn đồ ăn!

Ăn rau cũng coi như là thôi đi, lại còn có thể lựa những thứ mình không thích ở trong này ném sang một bên, sau đó ăn sạch những thứ mình thích đến không còn một mảnh, ngay cả đáy bát cũng liếm sạch trơn!

Chẳng lẽ là do Lâm Phong chưa nuôi chó nhiều năm nên mới thấy lạ vậy sao? Sao anh không biết từ khi nào chó lại thông minh tới như vậy?

Thiến Thiến và Khương Y Thanh vốn chơi đùa trong sân lúc này đã quay trở về.

Thấy Lâm Phong ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú quan sát chó vàng nhỏ đang ăn cơm, Thiến Thiến thích thú hỏi.

"Ba ơi, chó vàng nhỏ thông minh quá ba nhỉ?"

Thiến Thiến tự hào nói, ưỡn cao ngực nhỏ, vô cùng đắc ý nói!

"Ừm, chẳng lẽ chó vàng nhỏ vẫn luôn thông minh vậy sao?"

Lâm Phong cười gật đầu hỏi.

Thấy được cô bé nghiêm túc lắc đầu.

"Không phải vậy đâu, ngày đầu tiên chó vàng nhỏ tới đây ngây ngô lắm ba ạ, ngay tới sữa cũng không biết uống, nhưng mấy ngày gần đây lại thông minh lên rồi, trưa nay Thiến Thiến còn trông thấy chó vàng nhỏ còn lặng lẽ uống trộm sữa nữa cơi"

Cô nhóc hồn nhiên kể lại.

Lâm Phong nghe xong, trong đầu chợt nảy ra một ý niệm.

Lâm Phong xoa cằm, sang đó nghiêng người nhìn vê Khương Y Thanh cách đó không xa đang đi vê phía mình.

"Em cũng phát hiện ra chú chó này rất thông minh à?" Lâm Phong xoa cằm, cẩn thận nhớ lại chó vàng nhỏ mấy ngày qua.

Thế nhưng không tìm thấy chỗ nào dị thường.

Khương Y Thanh ướt đẫm mồ hôi sau khi chơi với Thiến Thiến ở ngoài sân, cảm xúc nhốn nháo trong người đã biến mất.

Cô gật đầu, đáp.

"Ừm, thông minh lắm, chú chó nhỏ này thông minh quá mức luôn ấy chứ!"

Nhắc tới chó vàng nhỏ, Khương Y Thanh chỉ biết dở khóc dở cười.

"Anh nhìn chó nhỏ này đi, những con khác chỉ cần được ăn ngon là được, còn chó nhỏ này, nào chỉ đòi ăn ngon, còn rất kén ăn nữa đó!"

Khương Y Thanh vừa nói vừa đi tới bên cạnh lấy chổi và hót rác, đi vê phía chó vàng nhỏ.

Khương Y Thanh cầm chổi quét dọn, tỉ mỉ phân biệt chỗ đồ ăn chó vàng nhỏ ăn còn dư lại.

"Ai dà, nhắc tới cũng kỳ, chó nhỏ này ngày nào cũng kén ăn, nhưng lúc nào cũng năng động nhảy nhót được, có phải là anh làm đồ ăn cho nó không!"

Khương Y Thanh nói xong cũng thấy buồn cười.

Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm mới có thể quan tâm chó ăn cái gì.

"ý em là chó vàng nhỏ này có thể nhận biết được đâu là đồ anh làm?"

Ngay tại lúc Khương Y Thanh lắc đầu cười khổ, Lâm Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, đã vậy còn không phải là một lần, lân đầu ăn đồ ăn anh làm cho xong, chó vàng nhỏ như đã quen với đồ ăn anh làm, về sau, đồ em làm, nó cũng không thích ăn, cho nên toàn bỏ nhà trốn đi, lần này anh quay về, chó vàng nhỏ này thế mà cũng trở về theo, rất là đúng giờ luôn ấy!"

Đồ ăn anh làm? Nói trắng ra, là do sự khác biệt giữa những thực vật trông ở trong không gian và thực vật thông thường bên ngoài?

Ý nghĩ này đột nhiên bén rễ trong đầu, làm thế nào cũng không dứt ra được.

Chẳng lẽ là đã thử qua rau quả trong không gian cho nên mới không muốn ăn những thứ khác?

Giờ này khắc này đủ loại suy nghĩ đều xuất hiện ở trong đầu Lâm Phong.

"Để anh thử xem coi."

Suy đoán nhiều làm gì, còn không bằng từ mình thử một lân mới biết rõ ràng được.

Lâm Phong ngẫm nghĩ, lấy cái bát sứ rách nát ở trong góc ra.

Tiếp đó, lại lựa rau trong thùng rác dựa theo trí nhớ của mình.

Một bên là rau xanh trồng bên ngoài, một bên là rau tự mình trong không gian, cứ thế bày ở trước mặt cún con.

"Được rồi, giờ chờ nhóc ăn cơm, tranh thủ thời gian nào! Ăn xong, nhà mình còn phải đi tắm nữa."

Chó vàng nhỏ cúi đầu nhìn bát ăn của mình, quả nhiên xuất hiện một màn như mọi người suy đoán!
Bình Luận (0)
Comment