Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284: Tạm Biệt Anh Trai

Chương 284: Tạm biệt anh trai Chương 284: Tạm biệt anh traiChương 284: Tạm biệt anh trai

Con chó nhỏ màu vàng chạy thẳng về phía chậu rau mà Lâm Phong trồng.

Đó là những loại rau được trồng trong không gian!

Ha ha, quả nhiên đều nói động vật có linh tính, linh tính của chó càng rõ ràng.

Ba người đều bị chọc cười.

Khương Y Thanh chớp chớp mắt cười với Lâm Phong: "Có vẻ như con chó vàng nhỏ này có duyên với anh, ngày mai chúng ta mang theo nó về đi!"

Thiến Thiến đang đứng bên cạnh, nghe Khương Y Thanh nói thế thì đôi mắt to đen láy sáng bừng lên!

"Đúng đó ba ba, chó vàng nhỏ rất thích chúng ta, nếu ngày mai chúng ta đều rời đi, để chó vàng nhỏ ở đây, nó sẽ đáng thương lắm!"

Thiến Thiến buồn buồn nhìn Khương Y Thanh và Lâm Phong, giọng ra vẻ cầu xin.

"Hai người chắc đã bàn bạc với nhau từ sáng sớm rồi đúng không?"

Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn Thiến Thiến và Khương Y Thanh đang ôm nhau cười hi hi, cuối cùng cũng chịu thua.

"Được, được, được, ngày mai chúng ta mang con chó vàng nhỏ này theo về, được chưa?”

Thật ra Lâm Phong đã có ý định này rồi.

Đây là duyên phận giữa anh và động vật nhỏ, huống hồ nếu ngày mai mình không mang theo chó vàng nhỏ về, như vậy con chó này sẽ lại trở thành chó hoang, đây là điều Lâm Phong không thể chấp nhận được.

Thấy Lâm Phong cuối cùng cũng đồng ý, Thiến Thiến và Khương Y Thanh vui vẻ nhìn nhau cười, vỗ tay chúc mừng. "Con biết ba ba tốt với con nhất mài!"

Cô nhóc mừng rỡ reo lên, rồi một mình thu dọn chiếc vali nhỏ của mình.

Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh đang đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng nói: "Nhớ rõ thỏa thuận giữa chúng ta, em đừng quên đấy."

"Em, em biết rồi."

Khương Y Thanh không dám nhìn mặt Lâm Phong, cô vội lướt qua Lâm Phong chạy thẳng về phòng của mình.

Ngôi nhà tre trống trải, chỉ còn lại một mình Lâm Phong bên trong.

Anh nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt xảy ra trong mấy ngày nay, anh chỉ cảm thấy chuyến về nhà chỉ có sáu ngày, nhưng dường như rất dài, thật dài.

"Hy vọng tất cả mọi thứ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!"

Lâm Phong yên lặng cầu nguyện, sau đó trở về phòng bắt đầu chuẩn bị thu dọn đồ đạc để ngày mai rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trần Phát thật sự đến rất sớm, mới hơn năm giờ sáng, Lâm Phong thức dậy rửa mặt thì nhìn thấy chiếc xe jeep màu đen chậm rãi dừng ở ngoài sân nhỏ.

Thấy Lâm Phong đang rửa mặt, Trân Phát lập tức kéo cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Lâm Phong.

"Đã thu dọn đồ xong hết chưa? Đặt lên xe trước đi, lát nữa tiết kiệm thời gian."

Trân Phát nói với Lâm Phong.

"Cũng không có đồ gì nhiều."

Lâm Phong rửa sạch bọt trong miệng, sau đó hất cằm chỉ con chó nhỏ màu vàng đang chạy nhảy trong sân. "Chỉ có nhóc này là hơi phiền phức."

Con chó nhỏ màu vàng còn quá nhỏ, dù sao cũng là động vật, muốn đi máy bay thì phải làm thủ tục vận chuyển động vật chuyên dụng linh tinh.

"Gâu gâu!"

Trân Phát gọi chú chó vàng nhỏ. Thế nhưng nhóc con đang bận đuổi bướm, hoàn toàn mặc kệ anh tai

"Con chó nhà cậu chưa đủ nhạy bén! Có gọi thế nào cũng không thèm quan tâm?”

Trân Phát cảm khái qua cửa sổ xe.

Trần Phát cách cửa sổ xe cảm khái nói.

"Thế à?"

Lâm Phong cất ly đánh răng và bàn chảy đánh răng đi, sau đó huýt sáo gọi chó vàng nhỏ.

"Đại Hoàng lại đây!"

Đại Hoàng là tên Lâm Phong đặt tạm cho cún con, chú chó vàng nhỏ hiện tại còn nhỏ, nhưng sau này nó sẽ lớn thành một con chó lớn, vì thế gọi tên này khá thích hợp.

Ngay sau đó, con chó nhỏ màu vàng đang tung tăng vui vẻ với những con bướm trong sân bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó, nó ngẩng đầu lên tựa như đã xác định rõ ràng vị trí của Lâm Phong, bốn chân nhỏ chạy nhanh về phía Lâm Phong.

"Gâu gâu!"

Đại hoàng vui vẻ dụi đầu vào lòng bàn tay của Lâm Phong, vẫy vẫy cái đuôi, quay tròn như cối xay giói

"Giỏi lắm, rất nghe lời!" Lâm Phong cười nói. Trân Phát rất tức giận.

Ha, nhóc con này biết nhận ra chủ cơ đấy!

Hai người đàn ông nhìn nhau bật cười ha ha, sắc trời đã sáng hẳn, khắp thôn xóm vang lên tiếng gà trống gáy liên hồi.

Lâm Dao ở bên cạnh cũng theo Lâm Phong quay lại Thượng Hải để đi học.

Chú hai và thím hai cũng đã thức dậy, Lâm Dao đẩy một cái vali lớn từ nhà bên cạnh đi tới.

"Anh." Lâm Dao gọi.

"Em để vali lên xe của anh trai này đi."

Lâm Phong chỉ chỉ chiếc xe .Jeep của Trần Phát.

Lâm Dao không biết Trân Phát, nên khi nghe Lâm Phong nói cô nhìn vào trong xe, vẻ mặt cảnh giác và cẩn thận.

Bốn mắt nhìn nhau, Trân Phát nở nụ cười hơi công thức.

Lâm Dao vội vàng thu hồi tâm mắt, nhỏ giọng nói.

"Cảm ơn anh."

Thực ra trước đây cô đã vay rất nhiều tiền để mua hàng xa xỉ, nên cũng mở rộng tầm mắt của mình rất nhiều.

Vừa rồi cô chỉ liếc sơ qua cửa sổ, Lâm Dao có nhìn thấy rõ nhưng món đồ xa xỉ đắt tiên trên người của Trân Phát.

Tất nhiên cô cũng nhìn thấy rõ chiếc nạng và chiếc xe lăn đặt bên cạnh anh ta.

Chắc là người có chuyện xưa rồi đây.

Nếu là trước đây Lâm Dao chắc chắn sẽ tìm mọi cách kết thân, nhưng bây giờ cô đã trả hết các khoản vay, cô chỉ muốn học hành chăm chỉ.

"Long Tử, giúp cô bé mang đồ lên xe, cậu còn ngồi ngốc đó làm gì?" Trân Phát hét gọi Long Tử đang ngồi hút thuốc bên đường.

Long Tử vội vàng ném tàn thuốc xuống đất dập tắt, sau đó lon ton chạy tới giúp Lâm Dao mở cửa xe, bỏ hành lý vào trong.

"Cảm ơn."

Lâm Dao lí nhí nói cảm ơn với Long Tử.

Vô tình cô nhìn thấy hình xăm trên người Long Tử, khiến cô sợ hãi muốn nhảy dựng lên.

Người này trông không phải người tốt, nhưng cho dù như vậy anh ta vẫn nghe lời người đàn ông ngồi trong xe, người nọ nhất định không đơn giản.

Lâm Dao ngẫm nghĩ thì đứng sang một bên, không nói thêm gì nữa.

Mặt khác chú hai và thím hai đi theo phía sau hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Lâm Dao, hai người mang theo rất nhiều túi nylon, lên tiếng chào hỏi Trân Phát và Long Tử, rồi chạy vào trong sân nhỏ.

"Tiểu Phong ơi!"

Chú thím hai gọi Lâm Phong.

"Con đấy, về mới có mấy ngày đã vội quay về rồi, hay là con ở thêm mấy ngày nữa đi! Thiến Thiến vẫn chơi chưa đã kìa!"

Thiến Thiến và Khương Y Thanh cũng đã thứ dậy, cô bé đang ngái ngủ dụi dụi mắt, nghe thấy ngoài cửa có người gọi tên mình, lập tức chạy ra bên ngoài.

"Ông hai! Bà hail"

Miệng của cô nhóc ngọt như mía lùi.

Vừa nói khóe miệng cong cong, gọi hai tiếng "Ông hail Bà hai!" nghe mà mềm tim hai ông bà luôn rồi!

"Ôi" "Thiến Thiến muốn ăn gì nào?" Thím hai chạy nhanh đến bên Thiến Thiến, trên tay câm một túi lớn bánh bao thịt trắng béo ngậy.
Bình Luận (0)
Comment