Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285: Tiễn Biệt

Chương 285: Tiễn biệt Chương 285: Tiễn biệtChương 285: Tiễn biệt

"Đây là bánh bao nhân thịt hôm qua bà hai tự làm, nhưng ăn ngon lắm, Thiến Thiến có muốn ăn thử không?"

Thiến Thiến vốn là một con mèo nhỏ tham ăn, nghe thím hai nói thì hai mắt sáng rực, cái đầu nhỏ gật gật như gà mổ thóc.

"Muốn ăn ạ, Thiến Thiến đói bụng, con phải ăn mấy cái mới được!"

Cô nhóc vừa nói vừa chạy về phía thím hai, sau đó nhận túi bánh bao nhân thịt lớn trong tay của bà.

"Mẹ cũng ăn đi!"

Cô nhóc tự lấy một cái, sau đó đưa tất cả phần còn lại cho Khương Y Thanh.

Cô nhóc gọi mẹ mà còn gọi trước mặt Lâm Phong, tình huống này rất hiếm thấy.

Khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ bừng, cô ngượng ngùng liếc nhìn chú hai và thím hai.

Thấy hai người hình như quen rồi, Khương Y Thanh thấy trái tim mình hơi thấp thỏm, rồi lúc này mới thả lỏng.

Chứng tỏ hai chú thím chắc cũng hài lòng với mình.

Khương Y Thanh nghĩ tới đây thì cảm thấy vui mừng.

"Chú hai, thím hai, Thiến Thiến sắp đi học rồi, con phải dẫn con bé trở về, kỳ nghỉ lần sau rảnh rỗi con nhất định sẽ về chơi tiếp."

Lâm Phong cười nói.

Chờ Lâm Phong nói xong, Chú hai, thím hai gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt của hai người họ dừng lại trên người Khương Y Thanh.

"Tiểu Thanh, khi nào con và Lâm Phong kết hôn?" Việc thúc giục kết hôn đột ngột này cũng khiến những người có mặt ở đó vô cùng sửng sốt.

Khuôn mặt Khương Y Thanh đỏ đến mức như muốn chảy máu, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn Lâm Phong, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu.

Vấn đề này đến quá đột ngột, không chỉ có Khương Y Thanh mà ngay cả Lâm Phong đều không phản ứng kịp.

"Tiểu Phong của chú thím ấy à, tuy có một đứa con nhưng con cũng thấy đấy, Thiến Thiến rất ngoan, con bé cũng thích con, chứng tỏ hai đứa con có duyên!"

Thím Hai vội vàng nói: "Thím thấy hai đứa chọn ngày không bằng gặp ngày, đang dịp mừng năm mới mọi người đều ở nhà, vừa vặn kết hôn luôn, chúng ta bày rượu mừng trong thôn, cả thôn đều có thể tham gia chúc mừng!"

"Con cũng nghĩ thết"

Chú hai cười tủm tỉm nhìn hai người, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi!

Thân thích trưởng bối ở nông thôn đều như vậy, không biết vòng vo là thế nào, lần này trực tiếp nói thẳng luôn.

Lâm Phong bất đắc dĩ cười khổ, đang định tiếp lời thì thấy Lâm Dao đỏ bừng mặt, xấu hổ từ bên ngoài vội vàng chạy vào nắm tay thím hai và chú hai, nhỏ giọng nói: 'Ba mẹ, hai người đang nói gì vậy!"

Lâm Dao cảm thấy ngượng vô cùng, đây chính là bức hôn trước mặt mọi người khiến người ta phải khó xử đấy!

"Ba mẹ đang giúp anh họ con chuyện kết hôn, tuổi xuân rực rỡ của phụ nữ chỉ có mấy năm này, với lại anh họ của con cũng không đợi được, nhắc đến chuyện này mẹ cũng nghĩ đến con đấy!"

Thím Hai vừa nói xong liền đổi mục tiêu thành Lâm Dao.

"Con đó nha, nếu ở trường tìm được người tốt thì quen luôn đi, tốt nghiệp liền kết hôn đi, đến lúc đó sinh con mẹ còn có thể giúp con trông cháu, nếu không đến lúc mẹ lớn tuổi rồi muốn trông cũng không trông được!"

"Vả lại con gái chung quy vẫn phải kết hôn mài"

Thím hai và chú hai đúng là cộng sự tốt, người hát và hòa âm, Lâm Dao vốn chỉ muốn ngăn cản nhưng không ngờ cô lại trở thành nhân vật chính.

Người khác nếu gặp tình cảnh này cũng thấy xấu hổ, nhưng Trần Phát đang ngồi trong xe không nhịn được bật cười đầu tiên.

"Ha ha, được rồi, không nói nữa, một lát nữa trời sẽ sáng, máy bay sẽ trễ!"

Câu nói này đã thành công thay mọi người giải vây.

Thiến Thiến cũng đã ăn xong bánh bao nhân thịt, cô bé lập tức chạy lon ton về phòng kéo vali nhỏ của mình đến.

"Ba ba, vali của Thiến Thiến phải để ở đâu?"

Vali của cô nhóc có hình dạng con heo nhỏ Peppa màu hồng, lần trước Khương Y Thanh mua cho cô bé khi đi mua sắm.

Thiến Thiến xem như bảo bối, phía trên còn dán đầy đủ các loại nhãn dán đáng yêu, ước gì có thể mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi!

Thiến Thiến vừa hỏi xong thì cửa xe .Jeep đã mở ra, Long Tử vội vàng đi về phía mọi người.

Cậu ta cố gắng mỉm cười tự cho là hiên lành, ấm áp.

"Để chú cầm giúp cháu."

Long Tử hơi lo lắng, trên người cậu ta có hình xăm, mấy đứa nhỏ nhìn thấy đều sợ hãi.

Chính vì điều này mà cậu ta không bao giờ tiếp xúc với mấy nhóc tì này.

Nhưng khi Long Tử đi tới đưa tay ra, lo lắng hỏi câm giúp hành lý cho Thiến Thiến. Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to đen láy, tò mò nhìn chằm chằm vào hình xăm trên người Long Tử.

"Oa, chú ơi, mấy hình vẽ này của chú đẹp quá!"

Cô nhóc lộ vẻ ngạc nhiên rồi thốt lên khen ngợi.

Long Tử hơi sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên cậu ta được một nhóc tì khen như vậy, cậu ta hơi mất tự nhiên và hồi hộp, nhưng đa phần là cảm giác ấm áp và hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng.

"Cảm ơn."

Long Tử nói với cô nhóc rồi cầm lấy vali của bé vác lên vai.

"Chú tuyệt quát"

Thiến Thiến càng thêm hưng phấn, võ hai bàn tay nhỏ mĩm mĩm của bé, bày tỏ sự khen ngợi chân thành của mình.

Long Tử được khen có hơi xấu hổ nhưng cũng rất vui, cậu ta một tay vác vali, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ của Thiến Thiến.

"Đi, chú dẫn cháu lên xe lớn!"

Ngay sau đó, mọi người bắt đầu lục tục thu dọn hành lý lên xe, nhưng vừa ngồi lên xe chưa kịp chạy, thì cô út và dượng út đã chạy tới, trên tay cầm hai túi nylon to tướng.

"Chờ một chút, chờ một chút!"

Cả hai chạy phía sau xe hét lên.

Long Tử kéo phanh tay xuống, ngập ngừng nhìn Lâm Phong.

"Chờ một chút, là cô út của anh."

Lâm Phong bất đắc dĩ cười nói, mở cửa xe đi xuống. "Cô út, đồ của con đã nhiều rồi, chú hai và thím hai mang qua rất nhiều, không mang theo được nhiều nữa rồi!"

Anh không nhìn cũng biết trong hai túi nylon này đựng gì.

Có thể là một ít rau theo mùa, và rau khô các loại, tóm lại thứ gì có thể mang theo họ đều đưa cho mình mang về.

Quả nhiên cô út và dượng út đuổi theo đến trước mặt Lâm Phong, thở hổn hển nói: "Đâu là ngô và dưa hấu vừa chín, ngọt lắm, con mang về ăn, không có thuốc trừ sâu đâu, tươi mới hoàn toàn!"

Cô út nói xong thì dượng út chỉ vào chiếc túi nylon khác, nói: "Đây là kim chi cô út con làm mấy ngày trước, con cầm về cất đi, một tuần sau là có thể ăn, xào với thịt ăn ngon lắm."

Lâm Phong định không lấy nhưng nhìn thấy hai người nhiệt tình như thế, thì không nỡ mở miệng từ chối.

"Được, được, được, con mang về hết, mọi người nhanh về đi!"

Lâm Phong xoay người đang định rời đi chợt dừng bước, quay đầu dặn dò hai người họ: “Cô dượng đừng quên chuyện con nói với hai người nhé!”
Bình Luận (0)
Comment