Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286: Dường Như Đã Gặp Ở Đâu Đó

Chương 286: Dường như đã gặp ở đâu đó Chương 286: Dường như đã gặp ở đâu đóChương 286: Dường như đã gặp ở đâu đó

Chuyện mà Lâm Phong nói đến đương nhiên là nuôi gà nuôi vịt.

Mắt của cô út và dượng út bắt đầu đỏ lên, Lâm Phong đưa cho họ ba trăm ngàn, nói dễ nghe là cho mượn, nhưng họ biết thực ra là biến tướng của việc cho họ tiền.

Cô út đưa tay lau nước mắt, sau đó nói: "Cô biết mà, con yên tâm, cô và dượng con lập tức sửa sang trại gà, xong xuôi rồi sẽ gọi điện cho conl"

Mấy người họ dặn dò một hồi, chiếc xe .Jeep mới chạy đi.

Xe chạy ra khỏi thôn vòng qua đường cao tốc Bàn Sơn, cuối cùng đến sân bay sớm hơn hai giờ.

Lâm Phong nói với mọi người: "Mọi người ở đây chờ, tôi đi ký gửi hành lý trước."

Sau đó Lâm Phong đẩy chiếc xe hành lý lớn đi ra xa.

Nói là đi ký gửi nhưng thực ra Lâm Phong đi tìm một chỗ không có người, ném hết hành lý vào trong không gian, đương nhiên bao gồm cả con chó nhỏ màu vàng.

Lúc đầu Lâm Phong không biết sinh vật có thể sống trong không gian, sau này có vài con vịt vô tình nở ra, nên anh đoán rằng động vật vẫn có thể sống trong không gian này.

Hơn nữa hiệu quả tốt hơn ngoài dự liệu.

Con chó nhỏ màu vàng được đặt trên nền đất màu xám trong không gian, Lâm Phong ngồi xổm ở một bên, cẩn thận quan sát hành vi và hoạt động của con chó nhỏ.

Thấy nhóc con chạy đuổi theo mấy con vịt đang gặm rau xanh, chơi cực kỳ vui vẻ, Lâm Phong mới yên tâm bước ra khỏi không gian.

Xử lý xong hành lý và con chó nhỏ màu vàng, Lâm Phong chạy đến sân bay, đi vào sảnh mua một ít nước và đồ ăn vặt, chuẩn bị cho mấy người ăn dọc đường.

Lúc này năm người là Khương Y Thanh, con gái của anh, Trân Phát, Long Tử và Lâm Dao đều đang đợi bên ngoài cổng soát vé trong sảnh chờ.

Khương Y Thanh đứng một bên với con gái, cả hai đang trò chuyện, cười khúc khích không ngừng.

Trân Phát thì ngồi trên xe lăn, thỉnh thoảng nghiêng người nói chuyện với Long Tử đang đứng phía sau, ánh mắt như có như không quét qua người của Khương Y Thanh.

Đương nhiên không có ý ngấp nghé gì, vợ của bạn không trêu vào, anh ta hiểu rõ điều này.

Nguyên nhân khiến anh ta nhìn nhiều lần là do cứ thấy cô gái này quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Ý nghĩ này nãy giờ cứ quanh quẩn trong đầu của Trần Phát.

Nếu anh ta thấy quen thuộc vậy chắc chắn là đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhiều năm rồi anh ta không lăn lộn trong giới, nên bây giờ nhớ không ra là ai.

"Tiểu Thanh, con gái!"

Lâm Phong đã mua đồ ăn thức uống, đang xách hai túi lớn chạy về phía mọi người.

Anh đi đến chỗ Lâm Dao trước, đưa túi qua.

"Lấy một chai em thích uống đi."

Lâm Dao cúi đầu nhìn đồ uống trong túi.

Tiện tay cầm một chai nước trái cây, sau đó nói cảm ơn.

Tiếp theo Lâm Phong cầm lấy hai chai cô-ca-cô-la, ném về phía Trần Phát và Long Tử.

"Cảm ơn." Trần Phát cười nói. Hồi đó mình thích uống nhất là Coca, nhưng lúc đó không đủ tiền mua nên hai đứa thường mua chung một chai để thỏa cơn thèm.

Giờ có tiên rồi vẫn không đổi khẩu vị thuở nhỏ.

Phần thức uống còn lại là của Khương Y Thanh và con gái.

Cô nhóc còn quá nhỏ chỉ có thể uống nước giải khát lợi khuẩn, Khương Y Thanh lấy một chai nước ép trái cây giống Lâm Dao, cô vặn nắp chai ra uống từng ngụm.

"Đi thôi, chúng ta đi kiểm vé!"

Thấy mọi người đã nghỉ ngơi, Lâm Phong mới lên tiếng.

Mọi người xếp hàng kiểm tra vé, mấy tiếng sau, khi máy bay hạ cánh, Lâm Phong lại kiếm cớ mời cả nhóm ra ngoài đợi anh lấy hành lý, qua khoảng mười phút cuối cùng mọi người tập hợp lại lần nữa.

"Đi thôi, chúng ta gọi taxi đi!"

Lâm Phong nói xong định kéo Khương Y Thanh và con gái ra ngoài.

Nhưng không ngờ lần này ba người lại cùng nhau dừng lại.

"Ba em nói sẽ đến đón em..."

Khương Y Thanh nhỏ giọng nói.

Long Tử và Trân Phát cũng dừng lại, khoát tay với Lâm Phong.

"Xe của tôi sẽ đến ngay, đợi một lát đi."

Hai người gần như đồng thanh nói, nói xong liền nhìn nhau, rồi bật cười.

Lâm Phong sờ sờ mũi, cảm giác kỳ lạ cứ dấy lên trong lòng.

Đây chẳng lẽ có tiền mà không thể tiêu trong truyền thuyết chăng?

Mọi người tìm một quán cà phê, thành thật ngồi chờ.

Con gái thì lại không thành thật, thân hình nho nhỏ cứ trông về phía dãy cửa hàng bên ngoài. "Mẹ ơi, con muốn ăn KFCI"

Cô nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt thèm ăn.

Lần trước ăn KFC là một hoặc hai tháng trước, bé gần như quên mất mùi vị khoai tây chiên!

"Được, được, được!"

Khương Y Thanh bất đắc dĩ cười cười, vươn tay sờ sờ đầu cô nhóc, sau đó quay sang nói với Lâm Phong và Trần Phát: 'Em dẫn con gái đi mua KFC, hai người đợi ở đây, nếu tài xế đến, nếu tài xế anh ta sẽ gọi cho em, đến lúc đó em báo với hai người."

Thấy Lâm Phong và những người khác gật đầu, Khương Y Thanh dẫn con gái đi mua KFC.

Lâm Dao và Long Tử thì đứng một bên tựa như người trong suốt không nói gì, mỗi người đều nghịch điện thoại di động.

Trần Phát vừa vào quán đã gọi cho mỗi người một ly cà phê, vừa lúc cà phê được mang lên, phục vụ đặt cà phê vào vị trí của mỗi người.

"Cảm ơn."

Lâm Phong nói cảm ơn, suốt chặng đường đi anh thấy hơi khát, lập tức cầm ly cà phê lên hớp một ngụm.

Uống vào vị hơi đắng, thêm vị cháy đậm đà của cà phê, vị rất ngon.

Trân Phát cũng nhấp một ngụm.

Rồi hai người nhìn nhau ngầm hiểu.

"Đấy là mẹ của con gái cậu à?"

Trân Phát vô thức hỏi.

Lâm Phong lắc đầu rồi lại gật đầu. Nhìn loạt thao tác phức tạp của anh, Trần Phát và Long Tử không kìm được mà bật cười thành tiếng.

"ý cậu là sao?"

Lâm Phong cũng bất đắc dĩ dang hai tay, thở dài một hơi.

Anh kể hết thảy những chuyện đã xảy ra những năm gần đây với mình và con gái cho Trân Phát nghe, nhưng anh bỏ qua không kể chuyện không gian của mình.

"... Hóa ra là vậy."

Trân Phát sờ cằm, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Nhưng Lâm Phong bắt đầu hứng thú, anh tò mò nhìn Trần Phát, rồi hỏi: "Tại sao cậu bỗng nhiên hỏi đến Khương Y Thanh vậy? Cậu biết cô ấy à?"

Trân Phát nhấp một ngụm cà phê, cười cười xua tay.

"Không tính là quen, nhưng tôi luôn cảm thấy cô gái này trông rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi, kỳ lạ thật."

Từng gặp?

Lâm Phong suy nghĩ một lúc sau đó cảm thấy nhẹ nhõm, nơi như Thượng Hải này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, huống chi nghe Đại Đầu nói lúc trước cậu ấy lăn lộn làm ăn ở Thượng Hải, có thể nhìn thấy trên báo cũng không chừng.
Bình Luận (0)
Comment