Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287: Đến Nơi

Chương 287: Đến nơi Chương 287: Đến nơiChương 287: Đến nơi

"Được rồi, được rồi, không rối rắm chuyện này nữa, mau uống đi, lát nữa xe tới."

Lâm Phong cười cười nói.

Trần Phát không rối rắm nữa, nhấp từng ngụm cà phê trò chuyện trời nam đất bắc với Lâm Phong.

Nửa tiếng sau, hai chiếc xe gần như cùng lúc đến sân bay.

Hai chiếc xe sang đều là phiên bản giới hạn, khi xuất hiện ở sân bay đã thu hút vô số ánh nhìn của mọi người.

Khương Y Thanh cũng dẫn Thiến Thiến trở lại quán cà phê.

Hai chiếc xe sang dừng cạnh nhau ở cửa quán cà phê, sau đó cửa sau mở ra, hai người đàn ông trung niên bước xuống xe.

"Ủa, lão Trương?"

Hai người ban đầu không nhìn nhau, nhưng khi cùng nhau bước vào quán cà phê, họ ngẩng đầu nhìn qua đối phương, không ngờ lại phát hiện đối phương là người quenl

"Lão Lý, sao lại là ông?"

Họ gọi nhau là "lão Trương, lão Lý" có thể thấy hai người thật sự quen thân với nhau.

Bạn cũ gặp nhau dường như luôn có vô số chuyện để nói, nhưng lúc này hai người đều có nhiệm vụ nên vội vàng trao đổi thông tin liên lạc, rồi vội vã đi đến quán cà phê.

Uống xong một ly cà phê thì tài xế cũng đến.

"Tiểu thư đi thôi, ông chủ bảo tôi đến đón cô về."

Lão Lý đi tới, cười nói với Khương Y Thanh. Nhưng không ngờ ông vừa mới nói xong, lão Trương cũng đi theo tới.

"Ông chủ đi thôi, phòng ốc đều đã quét dọn xong, mọi thứ chờ ông chủ trở về!"

Lão Trương kích động nói với Trân Phát.

"Ủa, thật trùng hợp, ông cũng tới đây đón người à?"

Lão Lý cuối cùng cũng nhận ra sự việc quá trùng hợp, vì thế ông lập tức nghiêng người cùng lão Trương phía sau bắt đầu nói chuyện với nhau.

Hai người giống như bạn cũ lâu ngày không gặp, mỗi người một câu tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây và những chuyện đã qua, rồi cả hai đều bật cười ha ha.

"Sao thế, hai người quen nhau à?"

Trân Phát luôn ở một bên quan sát, anh còn tưởng rằng tính cách lạnh như băng của lão Lý hẳn là không có bạn bè, nhưng giờ đây anh không ngờ hai người này lại là bạn tốt của nhaul

Đúng là duyên phận, vi diệu thật.

"Đi thôi, trời sắp tối rồi."

Thấy hai người trò chuyện một lúc, Trân Phát cuối cùng cũng lên tiếng.

"Vâng thưa ông chủ, tôi lập tức đẩy ông đi!"

Lão Trương bây giờ mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi về phía Trân Phát, sau đó nắm lấy tay vịn của anh ta, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Lão Lý cũng vội vàng nói với Khương Y Thanh: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi, ông chủ chắc là sốt ruột lắm, lâu thế mà cô không gọi điện thoại về, ông chủ vì chuyện này mà... Ai dài!"

Lão Lý bây giờ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng nhiều hơn là một loại tiếc nuối không thể kìm nén. Nhắc đến cũng kỳ lạ, tiểu thư rõ ràng đã 20 tuổi rồi, ông chủ cứ để mặc tiểu thư ở bên ngoài không về nhà, càng lúc càng dài.

Ngụ ý bảo cô ấy không được ra ngoài.

“Tôi không sao."

Khương Y Thanh bỗng nhiên đứng lên, lên tiếng với những người còn lại.

"Chúng ta mau đi thôi, dù sao xe vẫn đậu ở ven đường, nếu như bị người ta quẹt trây xước thì đau lòng lắm đúng không?"

Những câu nói hài hước này ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.

"Anh theo xe của Trần Phát về!"

Cả nhóm đi đến bên cạnh hai chiếc xe, Lâm Phong cười với Khương Y Thanh.

Anh không phải kẻ ngốc, hiển nhiên là đã nhìn ra Khương Thiên Lâu vì chuyện này mà không vuil

Mình đã bóc cóc con gái của ông ta bảy ngày, mà lại không có một cuộc điện thoại gọi về.

Người làm cha sốt ruột cũng là chuyện bình thường.

Nói thật Lâm Phong cũng là một người cha, anh có thể hiểu được.

Khương Y Thanh không nỡ, nhưng cô cũng biết tính tình của cha mình.

Cô lưu luyến quay đầu vẫy vẫy tay với Lâm Phong và Thiến Thiến.

Hai mắt của cô đỏ hoe, dịu dàng nói: "Vậy em đi đây, ngày mai em tới tìm anh, Thiến Thiến ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ba, biết không?"

Sau khi dặn dò những chuyện cần nói, Khương Y Thanh mới lên chiếc xe sang trọng do lão Lý lái.

Lão Lý đạp chân ga lái xe đi, chạy qua trước mặt mọi người.

"Đi thôi, tôi đưa mọi người về." Trân Phát lên tiếng gọi nhóm Lâm Phong, sau đó lên xe trước.

Xe của anh ta là xe Alphard cỡ lớn.

Nhiều minh tinh đều thích kiểu xe này, vì nó dùng để đưa đón người là tốt nhất.

Thoải mái và ấm cúng.

Lâm Phong gật đầu, cảm khái nói: "Minh tinh quả nhiên là minh tỉnh, nội thất trong xe quả đúng là rất tuyệt!"

Trang trí nội thất của chiếc Alphard này có thể dùng hai chữ xa hoa để hình dùng.

Không ngoa khi nói rằng mấy món đồ trang trí ở đây không món nào giá dưới trăm nghìn.

"Đương nhiên là Alphard mà, quan trọng là thoải mái."

Tiếp theo Thiến Thiến, Lâm Dao, và Long Tử, ba người lần lượt lên xe, tất nhiên Long Tử là tài xế, cậu ta khởi động xe, nói với mọi người ở phía sau.

"Ngồi cho vững nhé, chúng ta xuất phát thôi!"

Long Tử cười to hét lên, sau đó lái xe chạy về hướng Học viện Ngoại ngữ Thượng Hải.

Đến Học viện Ngoại ngữ trước, đưa Lâm Dao về đấy trước.

Lâm Dao bây giờ ngoan ngoãn vô cùng, so với lần đầu tiên Lâm Phong gặp, cô ấy bây giờ như biến thành một người khác.

Vài người xuống xe ở học viện ngoại ngữ trước, Lâm Phong lấy vali của Lâm Dao và mấy túi đồ ăn của chú thím hai chuẩn bị cho cô ấy, túi nào túi nấy đầy ắp.

Nếu như là lúc trước thế nào cô ấy cũng chán ghét quay người bỏ đi, sau bao nhiêu chuyện như vậy, cô ấy đã là một người hoàn toàn khác.

Nói một cách chính xác, đó phải là Lâm Dao trước đây. "Cảm ơn anh trai."

Sau đó Lâm Dao nhấc vali lên đang định đi vào trường học.

"Chờ một chút!"

Lâm Phong gọi lại: 'Chờ một chút, anh có cái này đưa eml"

Nhìn động tác của Lâm Dao nhanh như vậy, Lâm Phong lập tức mở miệng giữ cô lại.

Lâm Dao hơi nghi ngờ hỏi.

"Anh còn gì muốn đưa cho em à? Sao lúc nãy không nghe anh nói?"

Lâm Phong cười nói, sau đó vẫy vẫy tay với Lâm Dao, ra hiệu cô đi tới bên cạnh mình.

"Còn đồ gì chưa đưa em à? Nhưng mấy thứ ba đưa cho em đều ở đây hết rồi mà?”

Lâm Dao vừa hỏi vừa nghi ngờ nhìn Lâm Phong.

"Em tới đây đi rồi sẽ biết."

Lâm Phong cười thần bí với Lâm Dao.

Lâm Dao tò mò đi đến bên cạnh Lâm Phong.

Sau khi đi tới, nụ cười trên khóe miệng của Lâm Phong càng sâu.

"Đây là ít tiền anh ta cho em, em cầm lấy."

Lâm Phong nói xong thì móc một xấp tiền trong túi ra, nhét vào người Lâm Dao.

Lâm Dao cũng không phải người chưa từng trải, khi nhìn thấy số tiên này, cô rất hoảng hốt.

"Anh, anh làm gì vậy? Em có tiên mài"

Lâm Dao vội vàng nói.
Bình Luận (0)
Comment