Chương 288: Mẹ kế mưu mô
Chương 288: Mẹ kế mưu môChương 288: Mẹ kế mưu mô
Hiện tại mình thường làm một số công việc bán thời gian trong trường, tuy số tiền không dư dả như khi tôi vay tiền trước đây nhưng vẫn đủ chỉ tiêu cho bản thân rồi.
Huống hồ bây giờ Lâm Dao muốn tự lực cánh sinh, mình đã nợ người anh họ này quá nhiều tình cùng tiên, cô không muốn lại nợ lần thứ hai.
"Bảo em cầm thì cứ cầm."
Lâm Phong chăm chú nhìn Lâm Dao nói: "Anh cho em số tiền này, không phải là vì em mà là vì chú hai, chú ấy đã lớn tuổi kiếm không được bao nhiêu tiền, em chín là cô gái rượu không bỏ xuống được trong lòng chú ấy, số tiền này em cầm lấy từ từ tiêu, đừng để cho chú hai lo cho em nữa là được."
Lâm Phong nói xong, Lâm Dao lập tức thay đổi sắc mặt viên mắt cũng hơi đỏ lên.
"Anh họ, tiền này em thực sự không thể nhận..."
Lâm Dao cắn môi nói.
"Nhanh cầm đi, không thì cứ coi như anh cho mượn."
Lâm Phong dắt tay của Thiến Thiến, hướng về phía Lâm Dao nói: "Anh còn phải vê nhà đâu! Nhanh!"
Dứt lời, Lâm Phong liền kín đáo đưa tiền trong tay cho Lâm Dao, sau đó dắt Thiến Thiến lên xe của Trân Phát.
"Cô em họ này của cậu dường như có chút vấn đề nha."
Trên xe, Trân Phát cười nói với Lâm Phong.
Gã từng gặp vô số người, mình chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được cô gái trẻ này có vấn đề. Chắc cũng đã trải qua vài chuyện không hay.
"Đúng Vvậy...'
Lâm Phong nói sau đó thở dài một hơi cười khổ khoát tay: 'Không nói không nói nữa, chuyện đều đã qua, đi đến nhà của tớ ngồi chơi chút đi."
Lâm Phong cười cho qua, sau đó nói địa chỉ nhà của mình với anh Long đang lái xe.
Chiếc xe lập tức chạy về phía nhà của Lâm Phong.
Cũng vào lúc này, tài xế đưa Khương Y Thanh về tới Khương gia.
Lúc Khương Y Thanh bước khỏi xe cũng đã nghĩ đến rồi, lúc này đây trở vê sẽ đối mặt với bão táp như thế nào.
Trước lúc rời nhà cô không hề thông báo hành trình của mình cho Khương Thiên Lâu biết.
Không phải là mình không muốn nói, mà là Khương Y Thanh biết dù mình có nói, Khương Thiên Lâu cũng sẽ không đồng ý.
Cũng chẳng phải tiên trảm hậu tấu, dù sao mình có biến mất năm sáu ngày cũng là chuyện bình thường, Khương Thiên Lâu chưa bao giờ hỏi đến.
Cho nên lúc này đây trở về, Khương Y Thanh cũng đã nghĩ đại ra lý do nào đó, chuẩn bị đối phó cho qua chuyện.
Điều cô không ngờ tới chính là, cô vừa mới vừa đi tới cửa chính Khương gia, đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Khương Thiên Lâu.
"Thực sự là phản rồi! Thật đúng là mẹ thế nào thì đẻ ra con gái thế đó! Tức chết anh rồi!"
Khương Thiên Lâu lúc giận dữ giống như một con mãnh thú gầm thét.
Khương Y Thanh vốn còn có chút rụt rè, sau đó khi nghe thấy từ Khương Thiên Lâu nói ra những lời xấu xa để hình dung về mẹ của mình nhé vậy, cô gân như trong nháy mắt nổi điên!
"Ba không có tư cách nói con như vậy, càng không có tư cách nói mẹ như vậy!"
Khương Y Thanh đẩy cửa ra, đi vào trong đại sảnh.
Giờ này khắc này trong đại sảnh không chỉ có Khương Thiên Lâu, còn có Hoàng Tố Liên cùng Khương Như Vân.
Ba người vốn ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện với nhau, lúc này đột nhiên nghe giọng của Khương Y Thanh, trong khoảng thời gian ngắn ba đạo ánh mắt đồng loạt bắn về phía Khương Y Thanh.
Nhưng Khương Thiên Lâu bị bắt tại trận lại không có chút hổ thẹn cùng khó xử.
Lão trầm mặt nhìn Khương Y Thanh, con bé lại dám ưỡn ngực ngẩng đầu đi tới như thế, không có chút ý nghĩ hối cải, nhất thời càng thêm tức giận!
"Làm sao? Lẽ nào tao nói sai sao? Mấy ngày nay mày rốt cuộc đã đi đâu? Mày cho rằng đây là chuyện một cô gái tốt nên làm ra sao? !"
Khương Thiên Lâu hâm hầm mặt, nhìn chằm chằm Khương Y Thanh nói: "Mày cứ như vậy trơ tráo đi làm mẹ kế cho người khác? !"
Khương Y Thanh vừa nghe, lập tức đoán được Khương Thiên Lâu đã biết chuyện giữa mình và Lâm Phong.
Lúc này sợ hãi và bất an trong dự đoán, lại không hề xuất hiện, ngược lại có một loại cảm giác vui sướng vì rốt cục đã nói hết chuyện giấu kín bao lâu nay!
"Con muốn làm gì, thích người nào là chuyện của con, không có liên quan với bat"
Lúc này Khương Y Thanh giận quá hoá cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khương Thiên Lâu nói.
Mẹ vĩnh viễn đều là điểm mấu chốt cuối cùng của mình, cô đau khổ ở trong gia đình xa lạ này chịu đựng lâu như vậy, chẳng qua chỉ vì trước khi lâm chung mẹ bảo cô phải trông coi tập đoàn Khương thị.
Hoàng Tố Liên cùng Khương Y Vân từ trước đến nay đều là thứ vô dụng không ra gì, hai mẹ con bà ta chỉ nhìn trúng tài sản của Khương Thiên Lâu mà thôi.
"Đồ súc sinh, mày có bản lãnh lập lại lần nữa!"
Khương Thiên Lâu tức giận cao giọng đến quãng tám, vỗ mạnh bàn, sắc mặt đỏ đậm, hung hăng nhìn chằm chằm Khương Y Thanh quát.
"Ôi, đừng tức giận, đừng tức giận, Khương Y Thanh dù sao cũng còn nhỏ, anh cũng đừng nổi giận với con bé!"
Hoàng Tố Liên luôn là cao thủ nịnh nọt.
Bà ta tìm đúng thời cơ, vội cười đi về phía Khương Thiên Lâu, vươn tay, một tay nắm lấy cánh tay của Khương Thiên Lâu, tay kia vỗ nhè nhẹ ở trên lưng của lão.
"Mày đó, mày tự nhìn chính mày rồi nhìn lại người ta, nếu con bé hiểu chuyện bằng một nửa em, anh đã không phải tức giận như vậy!"
Bà vợ sau này của lão, lão càng nhìn càng hài lòng, vừa nghe lời lại hiểu chuyện, chưa bao giờ gây phiên toái cho mình.
Khương Y Vân cũng rất nghe lời.
Ngoại trừ tiêu tiền xả láng thì không có thói xấu gì khác, nhưng con gái mà, tiêu tiên xả láng cũng không có gì sai.
Vẫn còn tốt hơn Khương Y Thanh lén đi ra ngoài cả tuần về nông thôn sống với thằng khố rách áo ôm đói
Thật là tức chết người!
Thấy cảnh tượng trước mắt, Khương Y Thanh trong nháy mắt chỉ cảm thấy tim lạnh cứ như rơi vào vết nứt!
Bọn họ vĩnh viễn mới là một nhà ba người, mà mình vĩnh viễn là người ngoài!
"Con thích Lâm Phong." Khương Y Thanh dồn hơi hít thật sâu, bỗng nhiên mở miệng nói.
Nếu ba ba đã phát hiện, như vậy thì nói dứt khoát cho khoẻ.
"Anh ấy là người đàn ông đối xử tốt với con nhất từ trước đến nay, con rất thích anh ấy, con muốn gả cho anh ấy."
Nghe Khương Y Thanh nghe được lời này Khương Thiên Lâu, suýt chút nữa không tức giận được một hơi thở cõng qua đi!
Cái gì? I
Con bé này đang nói cái gì vậy? !
Một người đàn ông thảm hại như vậy, còn đang nuôi một đứa con riêng, hơn nữa, mấu chốt nhất còn là một kẻ không việc làm, người đàn ông như vậy, con bé lại còn muốn nói gả cho hắn? !
Khương Thiên Lâu bị chọc tức, khiến mặt lão đỏ bừng.
Lão thở hồng hộc, một lát sau mới hồi phục tỉnh thần lại.
“Tao không cho phép!"
Lão hằn học nhìn chằm chằm Khương Y Thanh, mở miệng nói.
"Tao cho mày biết, mày là con gái của Khương Thiên Lâu này, gả cho người nào, phải do tao quyết định! Tao tuyệt đối sẽ không để mày gả cho như một thằng nghèo như vậy!"
Sau khi nói xong, Khương Thiên Lâu chợt vươn tay, đập mạnh bàn một cái, phát ra tiếng âm vang chói tail
Lúc này đây Hoàng Tố Liên cũng không dám qua khuyên.
Khương Thiên Lâu nổi giận lôi đình như vậy, ngay cả bà ta cũng chưa từng thấy!
Nhưng thật ra chuyện này cũng tốt, vậy càng chứng tỏ Khương Thiên Lâu càng thêm không thích Khương Y Thanh, thế chả phải càng đến gần mẹ con bà hơn, không phải sao? Thấy Khương Y Thanh không nói gì, đến khi cảm xúc của Khương Thiên Lâu bình ổn lại đôi chút, lúc này Hoàng Tố Liên mới vội kéo Khương Y Vân, đi về phía Khương Thiên Lâu.