Chương 305: Giống như tiểu tiên nữ
Chương 305: Giống như tiểu tiên nữChương 305: Giống như tiểu tiên nữ
Trân Như Hải nghe Lâm Phong nói vậy, ông cũng không cảm thấy yên lòng được bao nhiêu.
Ông biết Lâm Phong chẳng qua là đang an ủi mình mà thôi, dù sao ngay cả bác sĩ cũng nói đứa bé khó giữ, rất có thể sẽ làm hại cơ thể của người mẹ, Lâm Phong là người thường làm sao có biện pháp?
Ông cười xua tay, rồi nói: "Đừng nói chuyện này nữa, dù sao cũng là chuyện không vui, đứa bé đi hay ở đều nghe theo ý trời đi!"
Nói tới đây, Trân Như Hải hít một hơi thật sâu, cảm thấy áp lực đè nén trong lòng nhẹ đi rất nhiều.
"Mà này, cậu tìm anh có việc gì không?”
Trân Như Hải nhìn Lâm Phong hỏi.
"Cũng không có chuyện gì lớn, em vừa mới từ dưới quê lên, mang về rất nhiều nấm nhung tùng ngon, anh xem món này có ích cho nhà hàng không?"
Lâm Phong vẫn đang xách nấm nhung tùng trên tay!
Nghe Trần Như Hải hỏi, Lâm Phong vội vàng lấy nấm tùng nhung đựng trong túi ra.
Nấm tùng nhung không xa lạ gì với Trân Như Hải.
Dù sao mình cũng lớn lên ở phương bắc, khi còn nhỏ ông cũng đã ăn rất nhiều nấm tùng nhung, nhưng sau đó nó dần dần biến mất, Trần Như Hải đã nhiêu năm không thấy nấm tùng nhung ngon như vậy.
"Nấm tung nhung của cậu trông tuyệt lắm!"
Trần Như Hải nhìn nấm tùng nhung trong tay, kinh ngạc nói.
Chiếc nấm tùng nhung trong tay mình vừa tròn vừa to, cầm trên tay nặng tru, đúng thật rất tuyệt!
"Thế nào? Nấm tùng nhung này có thể bán trong một nhà hàng không?"
Lâm Phong cười hỏi.
Thực tế anh đã sớm có đáp án, nếu loại nấm tùng nhung cực phẩm trồng trong không gian này cũng không thể đưa vào nhà hàng, thì trên đời này làm sao có loại nấm tùng nhung nào có thể lọt vào mắt Trân Như Hải?
Anh cũng chỉ nói đùa thôi.
Quả nhiên khi nghe Lâm Phong nói mấy lời đó, Trần Như Hải vừa tức vừa buồn cười.
"Thằng nhóc cậu đúng là được hời còn khoe khoang!"
Trân Như Hải cười nói xong, ông đưa tay cầm lấy túi nấm tùng nhung lớn trong tay của Lâm Phong.
"Anh cũng không khách sáo với cậu, anh đang có một món ăn cần dùng nấm tùng nhung cực phẩm, nấm tùng nhung bình thường anh đi chợ nhìn thôi cũng chướng mắt, nấm tùng nhung của cậu rất ngon, vừa khéo rất hợp ý của anhIl"
Tâm trạng của Trân Như Hải lúc này tốt hơn rất nhiều.
Sau khi hai người trao đổi nấm tùng nhung với nhau, Lâm Phong chuẩn bị rời đi.
"Anh Trần, lát nữa em sẽ đưa một ít rau và nước tinh khiết tới, anh nhớ cho chị dâu ăn rau và nước em đưa tới!"
Lâm Phong dặn dò thêm lần nữa.
Tuy Trần Như Hải cũng không tin lắm rau củ và nước có thể thay đổi thể chất của một người, nhưng nếu Lâm Phong nói như vậy, ông chỉ có thể đồng ý.
Dù gì Lâm Phong đã đưa tới rau củ và nước, lúc trước mình cũng đã từng ăn và uống rồi, chúng đúng là rất tốt.
Có lẽ có hiệu quả bất ngờ gì thì sao. "Được, được, anh đều nghe theo cậu, câu yên tâm đi, mau về đi, ở đây có anh lo rồi!"
Trần Như Hải vây tay với Lâm Phong.
Lâm Phong chào tạm biệt Trần Như Hải, sau đó hai người tách ra.
Buổi chiều, bốn giờ rưỡi.
Trường mẫu giáo Lam Thiên sẽ tan học.
Hôm nay Khương Y Thanh nói để cô đến đón Thiến Thiến, nên Lâm Phong đi chợ mua vài món rồi về nhà chờ.
Đến khi hết bận rộn, Khương Y Thanh đúng giờ có mặt ở cổng trường mẫu giáo Lam Thiên.
Mặc dù có rất nhiều phụ huynh chen chúc ở cổng trường nhưng Khương Y Thanh vẫn là người sáng nhất trong đám đông.
Thiến Thiến đeo cặp sách nhỏ, vừa bước ra khỏi trường, từ xa đã nhìn thấy Khương Y Thanh.
"Mẹt"
Thiến Thiến vui vè hét to gọi Khương Y Thanh.
Tiếng gọi này ngay lập tức khiến các bạn nhỏ xung quanh Thiến Thiến kinh ngạc.
Mấy nhóc tì này không phải chúng không hiểu gì đâu, bọn nhỏ thường tụ tập lại bàn luận về bố mẹ của chúng.
Trước đây vì Lâm Phong đưa cho Thiến Thiến mang đến trường rất nhiều trái cây ngon, chính vì vậy các bạn học đều thay đổi ý kiến với ba của cô bé.
Điều này cũng khiến Thiến Thiến tự hào, tỏ ra rất có uy trong lớp.
Nhưng thời gian trôi qua, có một vài cậu bé nghịch ngợm luôn vây lấy Thiến Thiến hỏi mẹ của bé đâu. Điều này cũng khiến Thiến Thiến cảm thấy tự ti trong một thời gian dài.
Thực ra Thiến Thiến luôn biết mình không có mẹ, nhưng vì không muốn ba lo lắng nên cô bé chưa bao giờ hỏi Lâm Phong.
Bây giờ cuối cùng cũng có mẹ, cô nhóc vô cùng tự hào!
"Thiến Thiến, đó có phải là mẹ của bạn không? Bạn thực sự có mẹ rồi à?"
Vũ Vũ tò mò hỏi.
Nghe Vũ Vũ hỏi, Thiến Thiến lập tức kiêu ngạo!
Cô bé ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, đắc ý nói với Vũ Vũ và mấy đứa trẻ phía sau: "Đương nhiên rồi, mẹ tớ xinh đẹp đúng không?!"
Không thể phủ nhận rằng giữa đám đông, Khương Y Thanh luôn là người nổi bật nhất.
Dù là ngoại hình, dáng người hay khí chất, luôn khiến mọi người liếc mắt thôi là đã nhận ra ngay.
Trên mặt tất cả bọn trẻ đều lộ vẻ hâm mộ.
Suy cho cùng ở độ tuổi này của trẻ em, chúng đều so sánh cha mẹ với nhau.
"Oa, Thiến Thiến, mẹ của bạn xinh đẹp quái!"
"Đúng đúng đúng, giống như tiểu tiên nữ vậy, thật sự rất xinh đẹp, tớ cũng muốn có một người mẹ xinh đẹp như vậy!!"
"Thật hâm mộ Thiến Thiến nha, mẹ của bạn đẹp quái"
Các bạn nhỏ ríu rít khen, khiến Thiến Thiến thấy rất tự hào!
"Đương nhiên rồi, mẹ của Thiến Thiến là người mẹ đẹp nhất trên đời!"
Cô nhóc nói xong vội chạy nhanh về phía Khương Y Thanh.
Cách đó không xa Khương Y Thanh cũng nhìn thấy Thiến Thiến, vẻ mặt vốn lạnh nhạt tựa như băng sơn tuyết liên nở nụ cười. "Ở đây, Thiến Thiến lại đây !"
Khương Y Thanh gọi Thiến Thiến.
Nếu như lúc này có ai đó cẩn thận quan sát, họ sẽ thấy vẻ mặt Khương Y Thanh và Thiến Thiến cười rộ lên, trông giống nhau như đúc!
"Mẹ ơi!"
Thiến Thiến giống như một con thỏ nhỏ vui vẻ chạy như bay đến vòng tay của Khương Y Thanh, ôm chặt đùi của cô.
"Thiến Thiến vui lắm ạI"
Thiến Thiến dụi đầu vào eo của Khương Y Thanh, thân mật làm nũng: "Bạn của Thiến Thiến vẫn luôn hâm mộ Thiến Thiến, mấy bạn đó nói mẹ của Thiến Thiến là tiểu tiên nữ!"
Lúc cô nhóc nói mấy lời này, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý.
"Thật không?”
Khương Y Thanh cười sờ sờ đầu cô nhóc, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.
Dù sao thì được người ta khen xinh đẹp luôn là chuyện vui vẻ, huống chỉ là một đứa trẻ đơn thuần như vậy.
"Đúng ạ, Thiến Thiến biết mẹ là người đẹp nhất trên đời này!"
Cô nhóc nắm tay Khương Y Thanh lắc lắc, thân hình nhỏ nhắn nhảy nhót muốn kéo Khương Y Thanh đi về phía trước.
"Mẹ ơi, chúng ta mau trở về đi, ba ba đang chờ chúng ta ở nhài"