Chương 304: Mạo hiểm mang thai
Chương 304: Mạo hiểm mang thaiChương 304: Mạo hiểm mang thai
Đây chính là nguyện vọng mình mong ước bấy lây nay.
Giờ đây cuối cùng họ cũng đã có được điều mình mong muốn, cảm giác vui mừng và cảm động bao phủ cả hai người.
Lúc đầu Trân Như Hải không tin, nhưng khi nhìn sang bác sĩ, thấy bác sĩ gật đầu với mình, vẻ mặt rất chắc chắn khiến tim Trân Như Hải nháy mắt như ngừng đập!
Ông thực sự sắp làm cha rồi!
"Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩI"
Tay Trần Như Hải kích động run lên, vội vàng chạy tới nói với bác sĩ, không ngờ đối phương lại che miệng cười, vỗ vỗ vai Trân Như Hải.
"Cảm ơn tôi làm gì, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn vợ của anh kìa, mang thai ở tuổi này thật không dễ dàng!"
Vừa rồi khi Cao Phượng Cầm ở trong phòng cấp cứu, bà đã kể sơ cho bác sĩ nghe về những việc đã trải qua, hơn nữa bà còn nhờ ông ấy dù thế nào cũng phải chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ trong bụng bà.
Chính vì thế bác sĩ đã nắm được tình hình của hai người.
Trần Như Hải vừa nghe thì vỗ mạnh đầu mình!
Ây da, mình vui quá nên quên mất vợ rồi!
"Vâng vâng, bác sĩ nói đúng!"
Chẳng biết từ lúc nào mà mắt Trần Như Hải đã đỏ hoe, ông ngồi trước mặt Cao Phượng Cầm, muốn ôm chặt vợ mình.
Nhưng vì lo lắng cho đức bé trong bụng của Cao Phong Cầm, ông cố gắng kiêm chế cảm xúc của mình, vươn tay véo nhẹ khuôn mặt của Cao Phong Cầm.
"Vợ à, em vất vả rồi, cảm ơn eml" Trân Như Hải nhẹ nhàng nói, rồi đưa tay sờ tóc của Cao Phượng Cầm.
"À bác sĩ ơi, nếu vợ tôi đang mang thai, vậy tại sao mấy tháng nay cô ấy luôn ngất xỉu? Chẳng lẽ đứa bé có vấn đề gì sao?"
Trần Như Hải cuối cùng đã nhận ra tâm quan trọng của vấn đề sau khi hay tin vợ mình mang thai.
Hai tháng nay vợ vẫn thỉnh thoảng ngất xỉu, sắc mặt rất xấu, ăn uống không tốt lắm.
Nếu là triệu chứng của mang thai thì có ảnh hưởng đến đứa bé không?
"Có liên quan gì đến chuyện mang thai."
Bác sĩ cười nói.
Vừa khéo mình cũng là bác sĩ sản khoa, nếu không thật đúng là không thể phát hiện ra nguyên nhân khiến cô ấy có thai nhanh như vậy.
"Progesterone hơi thấp, heparin cũng hơi thấp, thế này đi, tôi kê cho chị uống progesterone dạng viên nang, ngoài ra heparin cũng chỉ có thể mỗi ngày châm cứu, căn cứ theo bụng chỉ có thể châm mỗi ngày một lần, tuy hơi đau nhưng có lợi cho đứa bé."
Bác sĩ nói xong, lấy bút ra viết đơn thuốc.
"Anh chị lớn tuổi muốn có con rất vất vả, giữ con cũng khó."
Bác sĩ thở dài, đưa đơn thuốc cho Trân Như Hải.
"Suy nghĩ đi rồi đi mua thuốc, nếu không định sinh đứa bé này thì nói cho tôi biết, hiện giờ tháng còn nhỏ, lấy ra sẽ không chịu khổ nữa."
Trần Như Hải nghe bác sĩ nói mà ngẩn người, ông chưa kịp mở miệng thì Cao Phượng Cầm đang nằm trên giường đã kích động giãy giụa muốn ngồi dậy.
"Không được, tôi nhất phải có đứa bé này, dù chịu khổ thế nào, tôi nhất định phải có được đứa bé này!" Đây là tất cả hi vọng của mình, đây chính là cốt nhục duy nhất của mình trong nhiều năm qua, bà làm sao có thể không cần đứa bé này cơ chứ?
Nếu muốn để mình từ bỏ đứa bé này thì chi bằng để mình chết đi còn hơn.
Thấy cảm xúc của Cao Phượng Cẩm bỗng kích động, Trần Như Hải và bác sĩ đều hoảng sợi
"Được được, chúng ta cần đứa bé này, cần đứa bé này! Em đừng kích động, nếu không có hại cho cơ thể, không tốt cho đứa bét"
Trân Như Hải vội vàng nói.
Bác sĩ cũng nhíu mày thở dài.
Đôi khi sự chấp niệm của con người là như vậy.
"Được, vậy anh đi mua thuốc đi, thuốc hôm nay phải dùng."
Người lớn tuổi rồi nên cơ thể đã yếu, lại thêm tử cung bị lạnh, hiện tại heparin không tốt, progesterone cũng không ổn, có thể giữ được hay không còn phải xem sức sống của đứa bé này thế nào.
Thật ra ông ta không dám nói cơ hội giữ được đứa bé thành công không vượt quá mười phần trăm.
Có lẽ hai người họ vẫn phải có một khoảng thời gian vui vẻ.
Sau khi Trần Như Hải đi mua thuốc, Cao Phượng Cầm đã bình tĩnh lại.
Bà mệt mỏi như chìm ngập trong thủy triều, Cao Phượng Cầm nằm trên giường bệnh cấp cứu, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Lúc Trần Như Hải trở vê thấy Cao Phượng Cầm đã ngủ say.
"Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Ông có thể nói cho tôi biết được không?"
Trân Như Hải thấp giọng hỏi, ông đặt một túi thuốc lớn và thuốc tiêm sang một bên, nhìn bác sĩ hỏi. Lâm Phong cũng đi theo.
Vừa rồi anh nghe Trần Như Hải kể chuyện của chị dâu Cao, hình như thai nhi trong cơ thể người mẹ có chút ảnh hưởng.
Vấn đề này hơi nan giải.
Bác sĩ vừa định nói nhưng liếc thấy Cao Phượng Cầm đang ngủ say, ông suy nghĩ rồi nói nhỏ với hai người họ: "Hai người ra ngoài với tôi."
Ba người đi tới hành lang, giọng của bác sĩ nói lớn hơn.
"Tôi nói thật cho hai người biết chuyện đứa bé vậy, xác suất muốn giữ lại đứa trẻ này thực sự rất mong manh."
Bác sĩ giải thích nguyên nhân và hậu quả.
"Tình trạng cơ thể của người mẹ thật sự rất kém, nói chung đến tuổi này rồi, chị ấy dường như lo lắng chuyện gì, lo ấu quá độ, cho nên dẫn đến nền tảng hao tổn rất nhiều, sau đó uống mấy thứ thuốc đông rác rưởi, khiến cơ thể chị ấy trở nên tệ hơn, lúc này mang thai thì đúng là nguy hiểm."
Bác sĩ đau đầu vuốt trán.
Trân Như Hải nghe bác sĩ nói, sắc mặt lập tức tái nhợt!
Nói không muốn đứa bé đương nhiên là giả, nhưng nếu đứa bé này làm tổn hại cơ thể của Cao Phượng Cầm, vậy ông nhất định sẽ không muốn!
"Nếu theo như lời của bác sĩ, đứa bé sẽ gây tổn hại lớn đến cơ thể của vợ tôi, vậy xin bác sĩ phá bỏ đứa bé đi!"
Trần Như Hải cắn răng, nắm chặt tay.
Có trời mới biết lúc ông nói ra lời này, tựa như lăng trì bản thân mình.
Đáng tiếc ông không có lựa chọn nào khác!
"Nếu phải phá bỏ đứa bé thì mẹ của đứa bé cũng phải đồng ý, đây là quy định của pháp luật, chúng tôi không thể làm gì được." Bác sĩ nhún vai cười khổ.
"Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây, tôi đã nói hết những gì nên nói với hai người rồi, cuối cùng là giữ lại hay bỏ tùy duyên thôi!"
Bác sĩ nói xong thì đi vào.
Lâm Phong đứng ở phía sau cũng khẽ nhíu mày.
Anh biết đứa bé này có ý nghĩa như thế nào đối với Trần Như Hải và Cao Phượng Cầm, vì thế anh cũng biết lúc bác sĩ nói ra những lời đó, Trần Như Hải chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu Phong à, cậu nói xem có phải là vận mệnh trêu người hay không?”
Trần Như Hải nắm chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới run rẩy quay đầu lại nhìn Lâm Phong, cười khổ nói.
"Anh Trần, anh đừng bi quan như vậy, không phải còn có em hay sao?"
Lâm Phong cười cười, sau đó vươn tay vỗ vỗ bả vai Trần Như Hải, an ủi ông.
Nếu như chỉ đơn giản là cơ thể yếu thì đối với mình là chuyện nhỏ.