Chương 303: Mang thai
Chương 303: Mang thaiChương 303: Mang thai
Trần Như Hải ngẫm nghĩ một hồi, nói: 'Là chuyện của mấy ngày trước, thân thể chị em không tốt vẫn luôn uống thuốc, anh cũng không để ý gì nhiều, thế nhưng vào hai ngày trước, vừa mới uống thuốc xong, chị em lại đột nhiên té xỉu, dọa anh sợ muốn chết!"
Trân Như Hải cẩn thận hồi tưởng lại tình huống hai ngày hôm trước.
Thực ra, sau khi giải quyết chuyện kia xong, Cao Phượng Cầm vẫn luôn khao khát có được một đứa con.
Đối với Trân Như Hải mà nói, hắn đã trút quá nhiều tâm huyết lên người Trần Vân Tường, nên chuyện liên quan tới đứa trẻ, hắn vẫn luôn ôm thái độ bình thản.
Mặc dù nói không có chấp niệm, nhưng cũng không hề cấm cản gì Cao Phượng Cầm.
Thế là trơ mắt nhìn Cao Phượng Cầm đi khắp nơi tìm bác sĩ uống hết thuốc này tới thuốc nọ, còn thực hành theo cả chế độ ăn uống, vận động điều độ đủ kiểu.
"Anh đã nói với chị em là không cần chấp nhất chuyện này rồi, nhưng chị em cứ nhất quyết không chịu nghe, em coi, rồi giày vò thân thể ra thành thế này đây, trước kia đã bao giờ ngất xỉu đâu!"
Trân Như Hải càng nói càng tự tráchI
"À, phải rồi, Trần đại ca, rau củ với nước lọc lần trước em đưa anh, anh có cho chị dâu ăn không?”
Nhớ tới chuyện này Lâm Phong vội vàng hỏi.
Nghe Lâm Phong hỏi vậy, Trân Như Hải có hơi bối rối, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Phong một chút rồi gật gật đầu.
"Chị dâu em ăn hết đấy, khoảng thời gian đấy chị dâu em đặc biệt thích rau quả em cho, nên anh để kệ cho chị em ăn, toàn bộ rau quả em đưa tới về cơ bản đều vào hết trong bụng của chị eml”
Nhắc tới vợ, Trân Như Hải mới nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
Phải đến tuổi trung niên, người ta mới hiểu rằng, mặc kệ là cha mẹ hay con đàn cháu đống, hạnh phúc sum vầy tới đâu đi chăng nữa, thì người có thể đi cùng bạn đến cuối cùng chỉ có thể là người phối ngẫu của mình.
Nghe Trần Như Hải nói vậy, Lâm Phong đại khái đã có suy đoán ở trong đầu, vì vậy cũng yên tâm hơn hẳn.
Thậm chí còn lộ ra một nụ cười khó hiểu, nháy mắt với Trần Như Hải.
"Trần đại ca, em phải công nhận anh Mã Đại Cáp thật đấy."
- Giải thích, Mã Đại Cáp là từ dùng để chỉ những người cẩu thả và không đáng tin cậy. Hết giải thích.
Lâm Phong đột nhiên nói như vậy khiến Trần Như Hải sửng sốt.
Mã Đại Cáp?
Sao tự nhiên lại nói về mình rồi?
"Không phải, anh thì sao chứ? Anh cũng đã hết nước hết cái khuyên nhủ chị dâu em rồi, nhưng chị dâu em thật sự rất cố chấp, có nói thế nào cũng không để vào tai, anh có khuyên cũng không khuyên nổi!"
Trân Như Hải hấp tấp giải thích.
Trân Như Hải chỉ nghĩ lời này của Lâm Phong đơn giản là nghĩ mình không có khuyên nhủ Cao Phượng Cầm một cách cẩn thận.
Thế nên mới cố gắng giải thích cho Lâm Phong nghe.
Không ngờ, sau khi Trần Như Hải nói xong, Lâm Phong chỉ lắc đầu cười cười, không nói thêm gì nữa.
Dáng vẻ cao thâm mạt trắc này của Lâm Phong khiến Trần Như Hải buồn bực. Sao cứ có cảm giác dường như Lâm Phong đã biết được chuyện gì mà bản thân mình không biết thế nhỉ?
"Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Cao Phượng Cầm vừa vào chưa được mấy phút, đã có bác sĩ từ trong phòng cấp cứu ló đầu ra hỏi.
Nhóm người Trần Như Hải thắc mắc không biết tại sao lại ra nhanh như vậy, nhưng nghe bác sĩ gọi người nhà, Trân Như Hải vội vàng giơ tay đứng lên.
"Là tôi, tôi là người nhà, là chồng của cô ấy!"
Trân Như Hải vội vàng nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Hiện vợ tôi thế nào rồi? Không có việc gì chứ?"
Thấy Trần Như Hải liên tiếp hỏi liền tù tì một tràng những câu hỏi, bác sĩ vừa bực mình vừa buồn cười, đút một tay vào túi áo, tay còn lại lắc lắc ra hiệu với Trân Như Hải.
“Tự mình vào đi."
Trần Như Hải càng thêm phiền muộn, chờ một lúc quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong vẫn mang ý cười trên mặt, chỉ có thể đi vào phòng cấp cứu.
Mọi chuyện đến cùng là làm sao vậy, sao cứ có cảm giác như tất cả đều đang chế giễu mình thế nhỉ?
Trần Như Hải đi vào phòng cấp cứu, thấy được Cao Phượng Cầm sắc mặt vẫn đang tái nhợt nằm trên giường bệnh.
Trần Như Hải hết sức đau lòng, không hề để tâm tới những suy nghĩ bộn bề trong đầu, ba chân bốn cảng tiến tới chỗ Cao Phượng Cầm.
"Vợ ơi, em không sao chứ?”
Trân Như Hải đau lòng hỏi.
Trần Như Hải đưa tay vuốt tóc Cao Phượng Cầm, lại sờ lên mặt, thấy khuôn mặt tái nhợt không một chút huyết sắc của Cao Phượng Cầm, trái tim như bị người hung hăng nắm chặt, đau dữ dội.
"Tới lúc về nhà, em nhất định phải nghe lời anh nói đấy, biết chưa?"
Trần Như Hải nhíu mày: "Chúng ta không cần sinh con nữa, hai người thế này không phải cũng rất tốt sao? Sau này chúng ta tích góp một khoản, lúc cần lấy ra tiêu, đợi tới khi lui vê phía sau rồi, anh sẽ dẫn em đi vòng quanh thế giới, con cái làm gì cơ chứt"
Trân Như Hải tức giận nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều là do mong muốn có con gây ral
Trước khi Trần Như Hải hoàn hồn lại sau câu nói đầy tức giận của mình, Cao Phượng Cầm đang nằm trên giường đã hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Nói linh ta linh tỉnh cái gì vậy hả, rút lại lời mau, phi phi phi!”
Cao Phượng Cầm suy yếu, hấp tấp nói: "Sao có thể không muốn có con được? Em chịu nhiều khổ cực như vậy chính là vì đứa trẻ trong bụng này, anh quá đáng lắm!"
"Gì vậy, muốn có con làm cái gì? Thân thể của em không được, lại nói, đứa trẻ trong bụng em... Chờ đất"
Lúc này Trần Như Hải mới phản ứng lại, hai mắt mở toI
"Cái gì? Em nói cái gì? Đứa trẻ trong bụng gì cơ?!"
Trân Như Hải tự nhủ: "Hình như lỗ tai của mình có vấn đề!"
Đúng, không sai, khẳng định là mình nghe lầm!
"Vợ à, anh thấy em có vẻ ngất đến mất trí rồi, cái gì mà con mới cả không con chứ, em mau nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nếu em thật sự muốn có con, chúng ta sẽ tới bệnh viện lớn xem thế nào, tìm đủ mọi cách nữa có được không?!"
Trân Như Hải tận tình khuyên bảo. Trân Như Hải vừa dứt lời, rốt cuộc không chỉ Cao Phượng Cầm nằm ở trên giường mà đến ngay cả bác sĩ đứng cách đó không xa cũng bật cười!
"Vợ anh nói là đứa bé trong bụng cô ấy, chẳng lẽ anh không nghe thấy sao?"
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Anh sắp làm ba, vợ anh cũng sắp trở thành mẹ rồi, lần này anh đã nghe hiểu chưa?"
Ba sao... 2
Danh xưng này trong lúc nhất thời khiến Trần Như Hải choáng váng, trong đầu như bị nhét hồ, không kịp phản ứng lại!
Có ý tứ gì?
Chẳng lẽ vừa rồi vợ mình thật sự nói rằng có một đứa trẻ trong bụng cô ấy?
Trân Như Hải hắn trở thành ba rồi?
Hắn thật sự có một đứa con của chính mình rồi?!
"Vợ ơi, là thật ư? Anh thật sự lên chức ba rồi sao?! Trong bụng của em thật sự mang thai?!"
Trân Như Hải kích động tới độ thanh âm run run, hai mắt sáng ngời, không dám tin nhìn chăm chằm Cao Phượng Cầm hỏi.
"Ừm, nếu không chẳng nhế em còn có thể gạt anh sao?"
Mặc dù hiện tại sắc mặt Cao Phượng Cầm tái nhợt, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui sướng không thể che giấu nổi.
Vừa rồi ngay lúc Cao Phượng Cầm được đặt vào giường bệnh trong phòng cấp cứu, bác sĩ vừa xoa nắn bụng xong đã lập tức cho đi làm siêu âm ngay.
Kết quả chính là có thai, đã vậy còn là đã có thai được hai tháng!
Thậm chí mang thai từ lúc nào cũng không biết!
Lúc này, hốc mắt Cao Phượng Cầm lại đỏ lên lần nữa!