Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302: Té Xỉu

Chương 302: Té xỉu Chương 302: Té xỉuChương 302: Té xỉu

Từ sau khi giải quyết xong vấn đề của nhà hàng, Trân Như Hải đã lâu chưa gặp qua Lâm Phong.

Hiện tại gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài như vậy, tự nhiên hết sức thân mật.

"Tiểu Phong à, khoảng thời gian này chú đã đi đâu vậy? Bây giờ chú cũng coi như là chủ của nhà hàng Hải Thanh Hà Yến rồi, sao lại không quan tâm gì tới sản nghiệp của mình vậy hả?”.

Trần Như Hải kích động vươn tay, vỗ vai Lâm Phong, cười nói.

Lâm Phong là người đã trợ giúp Trân Như Hải vượt qua nguy cơ, vì vậy mà Trần Như Hải đã tặng một nửa cổ phần cho Lâm Phong.

Tương đương với việc nhà hàng Hải Thanh Hà Yến đang có hai ông chủ.

Bản thân Trần Như Hải cũng không có gì khác biệt với dĩ vãng, mỗi ngày đều tới nhà hàng làm việc, mắt thấy việc kinh doanh ngày một khấm khá, làm món nào hết món ấy.

Khiến Trần Như Hải rất vui vẻ, hạnh phúc!

Chỉ là đã nhiều ngày chưa được gặp Lâm Phong, hắn có hơi nhớ nhung người anh em này.

Bây giờ Lâm Phong xuất hiện, Trần Như Hải không chờ được mà muốn kể hết những thay đổi trong kinh doanh nhà hàng thời gian này.

"Thật đúng là nhờ có hỗ trợ của chú, kể từ sau sự tình lần trước, nhà hàng Hải Thanh Hà Yến của chúng ta không chỉ có nhiều khách cũ quay lại mà còn có thêm rất nhiều khách mới, tất cả đều nói rằng là vì xem chương trình ti vi mà đến!"

Trân Như Hải kích động nói: 'Không chừng là fan hâm mộ của bạn gái chú đấy!" Lâm Phong để Trân Như Hải tùy ý khoác vai mình đi vào bên trong!

Ngay khi nghe thấy hai chữ bạn gái, nháy mắt biến sắc, lập tức đứng sững lại.

"Chờ đã, Trần ca, em lấy đây ra bạn gái chứ!?"

Lâm Phong nói lời này xong lại cảm thấy không đúng cho lắm, nhanh chóng bổ sung thêm: "Ý em là, lần thi đấu kia, anh gặp qua bạn gái của em khi nào vậy?"

Lâm Phong nhớ rõ, hình như Khương Y Thanh chưa đi cùng anh tới nhà hàng Hải Thanh Hà Yến lần nào, sao Trần Như Hải lại có thể gặp qua được?

Quả nhiên, ngay tại lúc Lâm Phong vừa dứt lời, Trân Như Hải cả mặt thần bí nháy nháy mắt với Lâm Phong nói: "Chính là vị nữ minh tinh đó đó!"

"Chú em còn học được bản sự, một mực che giấu không chịu nói bạn gái mình là ai, thế mà lại là đại minh tinh, nếu không phải tại lúc tranh tài kia anh nhìn ra, chú em còn muốn giấu bao lâu nữa hả?"

Trân Như Hải cười ha ha nói.

Lâm Phong nghe được lời này, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Đây tuyệt đối là hiểu nhầm!

"Không phải, không phải, Trần đại ca anh hiểu lầm rồi, cô gái ấy không phải là bạn gái của em, bạn gái của em là người khác..."

Lâm Phong vội vội vàng vàng muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói hết lời, đã nghe thấy được cách đó không xa, phía bếp sau truyên đến một tiếng kinh hô.

"Phu nhân, phu nhân, ngài làm sao vậy?!"

Phu nhân là xưng hô của nhân viên nhà hàng với Cao Phượng Cầm.

Cao Phượng Cầm đối đãi với các nhân viên trong nhà hàng rất tốt, nhiều năm như vậy mặc kệ là phương diện đãi ngộ hay là tâm lý, đều rất được lòng mọi người.

Bởi vậy nhân viên nào cũng rất quý mến Cao Phượng Cầm. Trân Như Hải vốn đang cười híp mắt nghe Lâm Phong nói chuyện, nghe thấy tiếng kinh hô này, sắc mặt lập tức khó coil

"Anh đi xem một chút!"

Trần Như Hải nhíu mày, vội vàng chạy vào trong phòng bếp phía sau.

Lâm Phong thấy xảy ra chuyện cũng chạy đi theo.

Lúc hai người tới nơi, bếp sau đã loạn thành một đoàn.

"Phu nhân, phu nhân, ngài đến cùng là làm sao vậy? Phu nhân?"

"Trời ơi, đang yên đang lành sao phu nhân lại đột ngột ngất đi, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Mấy ngày này phu nhân vẫn luôn bộn bề nhiều chuyện, chắc do chuyện nhập hàng dồn dập quá nên mệt mỏi..."

Đám người líu ríu bàn tán, Trần Như Hải và Lâm Phong chạy tới, vội vàng chen qua đám người chạy vào bên trong.

"Vợ ơi, vợ ơi, em không sao chứ?!"

Trân Như Hải tái mét vì sợ hãi, vội vàng chạy về phía Cao Phượng Cầm.

Sắc mặt Cao Phượng Cầm tái xanh ngã trên mặt đất, đằng sau là hai nhân viên đang đỡ lấy đầu, còn thân người trực tiếp ngã gục trên người hai người bọn họ.

"Chồng à."

Thấy Trần Như Hải tới, Cao Phượng Cầm yếu ớt mở mắt ra nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hô.

"Em không sao, tự nhiên cảm thấy choáng đầu, không được thoải mái chút thôi."

Cao Phượng Cầm lộ ra nụ cười suy yếu.

Trân Như Hải vội vàng xoa đầu vợ: "Hiện tại em đừng nói gì cảm chúng ta nhanh chóng tới bệnh viện kiểm tra xem coi đến cùng là xảy ra chuyện gì, em thế này đã mấy hôm nay rồi, anh nói em đi viện em cứ không chịu nghe!"

"Lần này dù em có nói gì đi nữa, anh cũng không thể để cho em tùy hứng nữa!"

Trần Như Hải vội vàng dặn dò hai nhân viên, bế Cao Phượng Cầm ra ngoài.

Lâm Phong trầm giọng nói: "Để em đi lấy xe, lập tức tới ngay!"

Nói xong, Lâm Phong chạy ra bên ngoài.

Hai nhân viên tìm một tấm ván gõ, làm một chiếc cáng đơn giản, đặt Cao Phượng Cầm lên trên, rồi khiêng Cao Phượng Cầm ra ngoài.

Mười phút sau, bọn họ mới ra được tới cửa nhà hàng.

Lâm Phong đã lái xe đứng chờ ở đó sẵn.

"Mau lên, hiện tại chúng ta tới bệnh viện.”

Lâm Phong nhíu mày nói.

"Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ thời gian.

Đoàn người nhanh chóng leo lên Wuling Hongguang của Lâm Phong.

Lâm Phong nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.

Mười phút sau.

Wuling Hongguang dừng lại trước cửa phòng cấp cứu.

Mỗi người một tay một chân lanh lẹ khiêng Cao Phượng Cầm vào trong bệnh viện.

"Mọi người về trước, trở lại nhà hàng hỗ trợ đi, nơi này có tôi và Trần đại ca là được rồi."

Lâm Phong tìm chỗ đậu xe đỗ xe lại, sau đó xuống xe đi vê phía đám người Trần Như Hải, nói với hai nhân viên.

"Vậy chúng tôi vê trước đây?" Hai nhân viên nói với Trần Như Hải.

Dù nói Lâm Phong cũng coi như là chủ nhà hàng, nhưng anh không thường xuyên có mặt ở trong nhà hàng, cho nên nhân viên không quen thuộc với Lâm Phong, hiện tại Trân Như Hải đang ở đây, đương nhiên là phải hỏi ý kiến của Trân Như Hải.

"Hai người trở về đi."

Lúc này Trần Như Hải mới buông tảng đá đang đè nặng trong lòng xuống, nhẹ nhàng thở ra, xua xua tay nói với hai người họ: "Buổi chiều tôi không đến nhà hàng nữa, có việc tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho mọi người biết."

"Vâng, ông chủ."

Lúc này hai người nhân viên mới trước sau rời bệnh viện.

"Tiểu Phong à, chú đừng để ý nhé, dù sao bọn họ đều là người cũ trong nhà hàng, chưa từng gặp cậu lân nào, cho nên..."

Trân Như Hải muốn giải thích cho Lâm Phong nghe, nhưng Lâm Phong không để ý.

Lâm Phong trực tiếp xua tay, ngắt lời Trần Như Hải.

"Trần đại ca, anh yên tâm em không để ý chuyện này đâu, em hiểu mà."

Thành thật mà nói, anh chỉ là một người chủ tay ngang, người ở phía dưới không nghe theo là chuyện trong dự liệu.

Có gì mà phải so đo?

Thấy Lâm Phong nói vậy, Trân Như Hải mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chị dâu dạo này xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Phong chuyển chủ đề.

Nhắc tới vấn đê của Cao Phượng Cầm, quả nhiên đã thành công di chuyển được lực chú ý của Trần Như Hải. "Ai dà, anh cũng không biết rõ tình hình như thế nào, chuyện này xảy ra đã vài ba lần!"
Bình Luận (0)
Comment