Chương 301: Thu hoạch nấm tùng nhung
Chương 301: Thu hoạch nấm tùng nhungChương 301: Thu hoạch nấm tùng nhung
"Tôi phải nói như nào thì cô mới chịu tin?"
Lâm Phong nhìn Từ Mạn Lệ khóc đến hoa lê đái vũ trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu.
Anh cũng không phải là kẻ trăng hoa háo sắc chân trong chân ngoài, hiện tại đã nhận định Khương Y Thanh là bạn đời của mình, vì vậy anh sẽ không bao giờ có bất kỳ tâm tư suy nghĩ gì với những người phụ nữ khác.
"Hiện cô đang rơi vào trong vũng lầy, mặc cho tôi có nói gì đi chăng nữa cô đều vô thức lựa chọn trốn tránh."
Lâm Phong cầm đũa lên, nghiêm túc nói tiếp: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả, tôi nhất định sẽ kết hôn với Khương Y Thanh, tôi cũng hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình."
Nói xong, Lâm Phong không để tâm tới Từ Mạn Lệ nữa, bắt đầu chú tâm ăn mì.
Trên bàn ăn lúc này chợt lâm vào bầu không khí lúng túng kỳ lạ.
Cũng may rất nhanh Thiến Thiến đã ăn xong mì, bưng chén không ra khỏi phòng với nụ cười trên môi.
"Ba ba, Thiến Thiến ăn xong rồi!"
Thiến Thiến tung tăng chạy tới bên người Lâm Phong.
Thấy vậy, Lâm Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, xoa đầu Thiến Thiến hỏi: "Từ đã nào, ăn no chưa?”
"Ăn no, ăn nol"
Thiến Thiến tươi cười gật đầu như gà con mổ thóc, con mắt sạch sẽ lại trong suốt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong hỏi: "Vì sao cô giáo Lệ Lệ lại khóc thế ạ? Ba đã hỏi rõ chưa?" "Có phải cô giáo Lệ Lệ có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không phải đâu."
Lâm Phong cười đáp.
Lâm Phong coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Thiến Thiến.
"Là do tâm tình cô Lệ Lệ không tốt, cho nên không ăn trôi cơm, hiện tại lại sắp bắt đầu vào tiết học, con đi theo cô giáo Lệ Lệ về nhà trẻ có được không?"
"Được ạ, được ạ, Thiến Thiến muốn về nhà trẻ đi học, Thiến Thiến còn bài tập vẽ vẫn chưa hoàn thành!"
Khuôn mặt ngây thơ thật tình không biết gì của Thiến Thiến rốt cuộc cũng giúp Từ Mạn Lệ triệt để bình tĩnh trở lại.
Nói cho cùng, cô cũng là giáo viên mẫu giáo, con trẻ là trách nhiệm lớn nhất của cô.
Từ Mạn Lệ nghĩ tới đây hít một hơi thật sâu, sau đó lau khô nước mắt của mình.
"Đi thôi, cô Lệ Lệ dẫn con về đi học nào."
Nói rồi Từ Mạn Lệ đưa tay về phía Thiến Thiến.
Đầu vịt nhỏ vui vẻ nhún nhảy, tức khắc nắm lấy tay Từ Mạn Lệ.
"Ba ba ở nhà chờ Thiến Thiến đi học về nhé, hôm nay Thiến Thiến đã hẹn với ma ma, tan học ma ma tới đón Thiến Thiến!"
Lúc cô nhóc nói lời này ra, hai mắt sáng ngời, chờ mong và hạnh phúc bắn ra ngoài khiến con mắt Từ Mạn Lệ đau nhói.
"Đi thôi."
Từ Mạn Lệ vội vàng nói, một lớn một nhỏ cứ vậy mà nắm tay nhau đi về phía thang máy. Ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, Từ Mạn Lệ bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong thật sâu một cái.
"Em sẽ xử lý tốt chuyện của mẹ em, anh yên tâm, mặc cho hôm nay anh nói gì với em, em sẽ đều coi như là do anh không muốn làm tổn thương em nên mới nói như vậy."
Từ Mạn Lệ nói xong hít thật sâu một hơi.
"Mặc kệ anh nói cái gì, em cũng sẽ cố gắng thử lại một lần nữa!"
Từ Mạn Lệ nói xong, Lâm Phong còn chưa kịp đáp lời, cửa thang máy đã đóng sập lại.
Trong phòng khách to lớn, chỉ còn lại duy nhất một mình Lâm Phong.
Trong đầu anh lúc này đều là những lời Từ Mạn Lệ vừa nói.
Nói thật, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Phong.
Trong ấn tượng của Lâm Phong, Từ Mạn Lệ là một cô gái nhỏ yếu đuối, thiếu quyết đoán, mặc dù lúc đầu anh có sinh ra mong đợi với cô ấy, nhưng vì tính cách và hoàn cảnh gia đình của mình nên anh không có ý định phát triển tiếp.
Nhưng hôm nay cô ấy thế mà lại kiên quyết, quả quyết thế này, không giống với cô ấy một chút nào.
Lâm Phong bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cảm thấy chuyện này thật sự rất khó giải quyết.
Được rồi, mặc kệ đi, lát nữa thuật lại hết toàn bộ sự việc này cho Khương Y Thanh nghe vậy, cũng coi như để phòng hờ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng mọi việc Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái vô cùng.
Ăn trưa xong, Lâm Phong lách người vào trong không gian.
Hiện tại, những hạt giống rau và trái cây mà Lâm Phong đặc biệt mang về từ Vân Nam, nhất là nấm tùng nhung đặc sản vùng núi trọng yếu nhất cũng đã bắt đầu nảy mầm, phát triển.
Mới một đoạn thời gian không để ý tới, mảnh đất trong không gian đã mọc um tùm.
Nhất là đám nấm tùng nhung mọc chỉ chít kia.
Đã đến thời điểm tỏa ra mùi hương nồng đậm nhất, trông rất hấp dẫn mê người!
Gửi một ít tới nhà hàng của Trân Như Hải, sau đó lại hái thêm hai cây ra để tối nay nấu cơm ăn, cho bà nội Hoàng nếm thử món mới.
Hái một chút rau quả và nấm tùng nhung xong, Lâm Phong lại cho đám vịt bên trong không gian ăn.
"Thu trứng vịt nào!"
Trong đầu vừa nghĩ tới, ngay lập tức thấy được một mảnh trắng tuyết trong chuồng vịt, tựa như những bông tuyết trắng muốt, chen chúc ở trong chuồng.
"Nhiều vậy sao?"
Lâm Phong giật nảy mình.
Anh mới chỉ không thu trứng vịt một hai ngày thôi, sao đã trở nên nhiều thế này rồi?
Nhìn sơ qua ít nhất cũng phải được hai sọt, khoảng chừng hơn trăm quả.
Lâm Phong không có ý định bán trứng đi hay tự mình ăn chúng.
Hầu hết những thứ trong không gian đều là đồ hữu dụng.
Lâm Phong quyết định khi nào ra khỏi không gian sẽ gọi điện thương lượng với cô em chồng còn có cô nhỏ, nhất định phải mở một trại nuôi gà nuôi vịt.
Để những quả trứng này nở thành vịt con, vừa vặn để làm con giống trong trại nuôi gà nuôi vịt. Nghĩ tới những con vịt chăn nuôi trong không gian này đã được cải biến gien nên vịt nở ra từ trứng sẽ trắng hơn, to hơn, tốt hơn.
Dùng chúng làm vịt giống lại quá thích hợp!
"Tốt!"
Đầu tiên phải đi chọn trứng trước, Lâm Phong chọn một mạch rồi chất đống vào một góc trong không gian.
Những trứng chưa đến lúc ấp, được xếp thành một núi nhỏ đặt vào một góc.
Phải tìm thời gian gửi những trứng này về quê mới được.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Phong bước ra khỏi không gian.
Nhà hàng Hải Thanh Hà Yến.
Kể từ lần Trần Như Hải đánh bại Trân Văn Tường trong cuộc thi kia, những khách quen và công việc kinh doanh đã mất dần dần phục hồi trở lại.
Lần này Lâm Phong tiến vào Hải Thanh Hà Yến, đã thấy được một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt với trước đây.
Trước cửa cực kỳ náo nhiệt.
Bãi đỗ xe vắng vẻ trước đây lúc này đậu đầy xe sang, có giá trị không nhỏ.
Những người đang dùng bữa ở đây đều khoác trên người những bộ vest và giày da cao cấp.
Lúc này, Trần Như Hải đang đứng trước nhà hàng, không biết đang nói chuyện gì với người đối diện, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.
Lâm Phong xuống xe đang chuẩn bị đưa tay chào Trần Như Hải, lại không ngờ Trần Như Hải trong nháy mắt đã thấy được mình.
"Tiểu Phong! Nơi này!"
Trần Như Hải vươn tay vẫy gọi Lâm Phong. Anh lên tiếng, cười đến thoải mái.