Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Khi Đó Anh Có Mấy Phân Thật Tình Với Em?

Chương 300: Khi đó anh có mấy phân thật tình với em? Chương 300: Khi đó anh có mấy phân thật tình với em?Chương 300: Khi đó anh có mấy phân thật tình với em?

"Cô giáo Lệ Lệ?"

Nhìn Từ Mạn Lệ, một lúc lâu cũng không nhận bát mì, Lâm Phong lên tiếng gọi nàng.

Từ Mạn Lệ cứ như trong nháy mắt bị đánh thức, trên gương mặt hiện ra hai đóa hồng đỏ ửng, sau đó sóng mắt lưu chuyển nhìn Lâm Phong.

Ánh mắt ẩn chứa thâm ý này, cũng chỉ có mình nàng biết.

"Cảm ơn."

Từ Mạn Lệ cười đáp, sau đó vươn tay bưng bát mì từ trong tay của Lâm Phong.

Chỉ là không biết là vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay của Từ Mạn Lệ chạm phải lòng bàn tay của Lâm Phong.

Xúc cảm ấm áp, cộng thêm hormone mãnh liệt khiến trái tim nàng đập loạn, cũng làm cho trái tim của Từ Mạn Lệ bắt đầu gia tăng tốc độ nhảy lên.

Nếu như người đàn ông này là của mình thì tốt biết bao...

Lúc suy nghĩ này xuất hiện từ trong đáy lòng, sắc bén như một cây châm, hung hăng chọc trúng trái tim của Từ Mạn Lệ.

"Cô giáo Lệ Lệ, mì của ba ba Thiến Thiến làm ăn ngon không?"

Thiến Thiến ăn mặt, đen như mực mắt to, vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm Từ Mạn Lệ hỏi.

Đối với cô bé mà nói, món mì ăn ngon nhất trên thế giới chính là mì do Lâm Phong.

Lúc này nhìn thấy chính mình thích nhất Lý lão sư, cũng ăn vào ba mình làm mặt, lập tức tiểu nha đầu liền muốn khoe khoang.

Từ Mạn Lệ tuy miệng thì ăn mì, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ miên man. Mì có ăn ngon hay không nàng không biết, thế nhưng Từ Mạn Lệ biết một điều, nàng: thật sự rất thích Lâm Phong.

"Ăn ngon, ăn rất ngon."

Từ Mạn Lệ nhỏ giọng nói, mà sau khi nói xong lời này, hốc mắt của nàng đột nhiên đỏ hoe.

"Cô giáo Lệ Lệ cô làm sao vậy?”

Cô nhóc vốn đang ăn mì, lúc cô bé nhìn thấy Từ Mạn Lệ, đột nhiên vành mắt đỏ hoe bắt đầu rơi nước mắt, nhất thời vẻ mặt khiếp sợ hướng về phía Lâm Phong kêu †o.

"Ba ba ba xem, cô giáo Lệ Lệ khóc!”

Cô nhóc hướng về phía Lâm Phong nói.

Sau đó vội vàng từ trên bàn cơm rút ra mấy tờ giấy đưa cho cô giáo Lệ Lệ.

"Cô giáo Lệ Lệ cô đừng khóc nha, có phải cô đau ở chỗ nào không? Cô nói cho ba ba, ba ba sẽ dẫn cô đi bệnh viện!"

Nghe giọng nói chân thành cùng quan tâm của cô nhóc, viên mắt của Từ Mạn Lệ càng đỏ hoe, lúc này nước mắt như nhưng hạt châu rơi, rơi lộp bộp vào trên mặt bàn.

Lâm Phong trong nháy mắt ý thức được sự tình có chút vượt khỏi khống chế phạm vi của mình, anh lập tức nói với Thiến Thiến: "Thiến Thiến con bưng mì vào phòng ăn đi, ba có chút chuyện muốn nói với cô giáo Lệ Lệ của con."

Thiến Thiến tuỳ rất tò mò với việc vì sao Từ Mạn Lệ bỗng nhiên lại rơi nước mắt, thế nhưng vào lúc này ba ba trông khá dữ, rất nghiêm túc, cô nhóc có chút sợ.

"Dạ được."

Cô nhóc quyệt miệng có chút lưu luyến nhìn thoáng qua Từ Mạn Lệ, sau đó rón rén cầm bát nì của mình, rôi đi về phía phòng của mình. "Lạch cạch."

Mãi cho đến lúc cửa phòng đóng lại, phát ra một tiếng vang rõ rệt, biểu cảm nhăn nhó trên mặt của Lâm Phong mới giãn ra.

Anh buông đôi đũa trong tay của mình, phát ra tiếng cạch.

"Cô giáo Lệ Lệ, em làm sao vậy?”

Tuy đã đoán được đại khái nguyên nhân khiến Từ Mạn Lệ rơi nước mắt, thế nhưng vào giờ phút này Lâm Phong lại không thể tự ý hỏi nguyên do, dù sao việc này liên quan đến tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của một cô gái.

Đối với Từ Mạn Lệ, anh ít nhiều vẫn có một phần hảo cảm.

Một phần hảo cảm này, không liên quan tới nam nữ, chỉ đơn thuần bởi vì nàng là cô giáo của Thiến Thiến, cũng đơn thuần bởi vì nàng đã từng đối xử rất tốt với mình cùng Thiến Thiến.

Đây cũng chính là một quãng thời gian rất dài từng sưởi ấm anh cùng Thiến Thiến.

Hôm nay Lâm Phong cũng không muốn đâm thủng.

Nghe Lâm Phong nói như vậy, nước mắt của Từ Mạn Lệ rơi xuống giống như hồng thủy phá vỡ đê.

"Anh không biết tâm ý của em đối với anh hay sao?"

Từ Mạn Lệ nhỏ giọng nghẹn ngào mở miệng nói.

Nàng đỏ mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, giống như một con thỏ nhỏ, vừa ủy khuất vừa đáng thương, trông vừa đáng yêu lại càng đáng thương.

Nghe Từ Mạn Lệ nói lời này, Lâm Phong nhất thời trâm mặc.

Nếu như nói đó trước không biết, thế nhưng sau lại anh ít nhiều cũng cảm nhận được.

Thậm chí không thể phủ nhận, ban đầu mình cũng nảy sinh vài suy nghĩ không trong sáng với Từ Mạn Lệ.

nhưng khi đó Lâm Phong không biết, hiện tại cũng đã nghĩ kỹ, khi đó cảm tình hẳn chỉ là xây dựng ở điều kiện tiên quyết là Từ Mạn Lệ đối xử tốt với Thiến Thiến nha.

Nếu thực sự nói về tình cảm giữa nam nữ trên thực tế cũng chẳng có bao nhiêu.

Nếu nói là thích, hiện tại anh xem như đã xác định rõ, anh đối với Khương Y Thanh mới là tình yêu nồng cháy.

"Cô giáo Lệ Lệ, anh cảm thấy sẽ có người càng xứng với em hơn."

Lâm Phong suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Mạn Lệ nói.

Thực ra ý của lời anh nói chính là từ chối, người bình thường hẳn cũng có thể nghe hiểu mới đúng.

Từ Mạn Lệ đương nhiên cũng nghe hiểu, nhưng mà nàng lại không muốn tin tưởng sự thật này.

"Vì sao trước đây rõ ràng là em em anh trước, nên là anh có hảo cảm với em trước mới đúng, hơn nữa anh dám vỗ ngực nói, anh khi đó đối với em không có một chút rung động sao?”

Trong giọng nói của Từ Mạn Lệ mang theo tiếng khóc nức nở, nàng hỏi.

Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Rõ ràng tất cả những thứ này đều phải thuộc về mình, nhưng đột nhiên biến thành thuộc về một cô gái khác, rốt cuộc là vì sao?

Tóm lại phải nói cho mình biết một nguyên nhân chứ !?

Từ Mạn Lệ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Phong ủy khuất hỏi dồn dập, làm cho trong lòng của Lâm Phong xet qua một tia không nỡ.

“Anh chưa từng rung động." Lâm Phong gắn từng chữ.

Anh không muốn cho bất cứ người nào hy vọng.

Nếu lựa chọn muốn cùng Khương Y Thanh sống chung, vậy thì không thể lại đi trêu chọc nữ hài tử khác tâm.

Điểm này chính là bảo đảm cơ bản nhất anh có thể cho Khương Y Thanh.

"Người ta yêu là Khương Y Thanh, hơn nữa cũng là mụ mụ mà Thiến Thiến muốn nhất, cho nên cô giáo Lệ Lệ anh hy vọng em có thể hiểu, từ giờ trở đi, em đừng lãng phí thời gian ở trên người của anh, cũng không cần nữa có bất kỳ ý tưởng gì với anh, giữa chúng ta vĩnh viễn cũng không thể."

Rất sợ Từ Mạn Lệ không nghe hiểu lời của mình, Lâm Phong lại một lần nữa lập lại một lần.

Hơn nữa lúc này đây anh nói xong còn phải thành khẩn, còn phải nghiêm túc hồi nãy nữa, còn phải khiến cho Từ Mạn Lệ thương tâm!

Từ Mạn Lệ lúc này đây đã từ không tiếng động rơi lệ biến thành khóc rống.

"Em biết anh nói tất cả những lời này cũng là vì để cho em đoạn tuyệt hy vọng, nhưng em không tin, em một chữ đều sẽ không tin!"

Từ Mạn Lệ chỉ tin cảm nhận từ trái tim mình, tối thiểu trước đây Lâm Phong đối với mình có mấy phần thật tình, nàng nhận ra rất rõI

"Em biết giờ anh là vì Khương Y Thanh, cho nên mới nói với em như vậy, nhưng không phải gái người vẫn chưa kết hôn sao? Chỉ cần vẫn chưa đăng ký chính thức, vậy chứng minh em vẫn còn cơ hội, không phải sao?"

Từ Mạn Lệ nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Phong nói.

Đây đối với Từ Mạn Lệ luôn nhát gan rụt rè mà nói, nàng đã làm ra tiến bộ lớn nhất.

Chỉ là đáng tiếc, hôm nay phần dũng cảm này đối với Lâm Phong mà nói, chỉ có thể trở thành gánh nặng. Anh xoa trán, bất đắc dĩ thở dài.
Bình Luận (0)
Comment