Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Khó Tiêu Nhất Chính Là Chịu Ơn Của Mỹ Nhân

Chương 299: Khó tiêu nhất chính là chịu ơn của mỹ nhân Chương 299: Khó tiêu nhất chính là chịu ơn của mỹ nhânChương 299: Khó tiêu nhất chính là chịu ơn của mỹ nhân

Từ Mạn Lệ thật sự là nhịn không được, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"Ở trong mắt của Thiến Thiến, cô giáo Lệ Lệ cùng mụ mụ đều xinh đẹp như nhau!"

Cô nhóc nói chuyện thật ngọt, ai cũng không đắc tội.

Nhưng nếu nói thực, ở trong lòng của cô nhóc, đương nhiên là Khương Y Thanh đẹp hơn một chút.

Thế nhưng lúc này cô giáo Lệ Lệ lại hỏi mình câu như vậy, Thiến Thiến đương nhiên không thể nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.

Từ Mạn Lệ vừa nghe Thiến Thiến nói như vậy, trái tim vốn rơi vào đầm băng, trở nên hơi ấm lại.

Nàng không thể khống chế lộ ra một đường cong ở khóe miệng.

Có thể mình vẫn còn có cơ hội nha...

Suy nghĩ này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện ở trong óc của mình, dù làm thế nào cũng lái đi không được.

Cứ cố gắng thêm một chút, một lần cuối cùng!

Cô thầm tự cổ vũ bản thân nỗ lực lên.

Lúc này Lâm Phong đã rửa xong một rổ trái cây tràn đầy bưng từ trong phòng bếp ra ngoài.

"Ăn chút trước đi, nghỉ trưa được có một lúc, sau khi ăn xong anh sẽ nấu cơm cho hai người, nếu để... đói bụng trở về, sẽ khiến cho người khác chê cười anh!"

Lâm Phong cười ha ha nói.

Dù sao Từ Mạn Lệ là cô giáo của Thiến Thiến nhà mình, tuy nói bởi vì mang theo Thiến Thiến trở về thay quân áo mới tới nhà mình, thế nhưng chuyến này cũng không thể để cho người ta đói bụng trở vê?

Nhìn trái cây tràn đầy cả giỏ, Từ Mạn Lệ lại không có lòng dạ nào nhìn vào số trái cây đó.

Nàng tùy ý cầm lấy một trái cây ăn song ánh mắt lại rơi vào trên người của Lâm Phong, không hề di chuyển.

Nhắc tới cũng kỳ quái, ấn tượng lần đầu tiên mình nhìn thấy Lâm Phong đến giờ vẫn còn vô cùng khắc sâu.

Thời điểm đó tuy thân hình mặt mũi của Lâm Phong cùng cũng không có khác mấy hiện tại, nhưng lúc này lại nhìn anh thì bất kể là khí chất hay là ăn nói, hoặc là sự tự tin trên mặt kia, đã sớm vượt xa lúc đầu.

Không thể không thừa nhận, bây giờ Lâm Phong càng thêm hấp dẫn người, cứ như một tảng đá trải qua năm tháng lắng đọng xuống, qua đánh bóng, trở nên tràn trê sức quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.

Trái tim vốn đã tĩnh mịch bắt đầu đập thình thịch.

Từ Mạn Lệ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Phong, thấy lúc này anh vừa lúc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, mặt của Từ Mạn Lệ trong nháy mắt đỏ lên.

"Làm sao vậy? Cô giáo Lệ Lệ?”

Thấy hai má của Từ Mạn Lệ bỗng nhiên đỏ ửng, ánh mắt cũng né tránh, không dám nhìn mình dường như có điều muốn nói.

Lâm Phong nhíu mày hỏi.

"Không có không có gì, em chỉ muốn hỏi một chút, anh... sắp kết hôn rồi sao?"

Từ Mạn Lệ uống một hớp nước, khẩn trương hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa..."

Lâm Phong suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Nhưng chắc là cũng sắp, hiện tại chỉ cần được ba ba cô ấy đồng ý, anh có thể cầu hôn rồi." Đề cập đến Khương Y Thanh, trên mặt của Lâm Phong hiện lên nụ cười.

Anh nhặt một viên quả nho ném vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai. Thật tình không biết vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của mình rơi vào trong mắt của Từ Mạn Lệ lại sắc bén như một thanh đao, đang lăng trì trái tim của nàng.

"Anh quyết định phải cùng nàng bên nhau một đời rồi sao? Có phải quá hơi vội vàng hay không?! Nhưng... anh chắc gì đã gặp được người thật sự thích hợp dành cho anh?”

Từ Mạn Lệ vội vàng khuyên can.

Nàng vô cùng kinh hãi quả thực không thể tin vào tai của mình!

Cầu hôn có nghĩa là gì?

Ý nghĩa hai người sắp đi vào cung điện hôn nhân, trở thành tồn tại duy nhất của đối phương!

Như vậy mình cũng sẽ thực sự một chút cơ hội cũng không cói

"Anh tin chắc cô ấy chính là người thích hợp cho anh nhất."

Lâm Phong cười cười nói: "Cô giáo Lệ Lệ cô cứ yên tâm đi, anh và Thiến Thiến đều rất thích cô ấy."

Sau khi Lâm Phong nói xong cũng không để ý đến phản ứng của Từ Mạn Lệ, đứng dậy lập tức đi vê phòng bếp chuẩn bị làm cơm.

Ngày hôm nay Từ Mạn Lệ có cái gì đó rất không đúng, Lâm Phong đương nhiên cũng đã nhận ra.

Hơn nữa hiện tại, trong nhà này ngoại trừ Thiến Thiến cũng chỉ có mình cùng Từ Mạn Lệ hai người.

Cô nam quả nữ cùng trong một phòng, tuy nói là quan hệ trong sáng đường hoàng, thế nhưng truyền ra ngoài vẫn không tốt cho danh tiếng của đối phương.

Lúc này trên ghế sa lon chỉ còn lại hai người Thiến Thiến cùng Từ Mạn Lệ. Vừa rồi mặc dù cô nhóc đang xem tỉ vi, thế nhưng trên thực tế vẫn luôn để ý tình huống bên này phát triển như thế nào.

Đương nhiên cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Lâm Phong cùng Từ Mạn Lệ, Thiến Thiến đã nghe được toàn bội!

"Cô giáo Lệ Lệ cô cứ yên tâm đi, mụ mụ đối với con thực sự tốt, con cũng rất yêu mụ mụ!”

Cô nhóc vừa nói vừa dùng tay khoác lên một bên cổ tay của Từ Mạn Lệ nhẹ nhàng lắc lắc làm nũng nói.

Sau khi nói xong Thiến Thiến lại chăm chú xem tỉ vi.

Từ Mạn Lệ uống nước, ăn trái cây, trong lòng làm thế nào cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bên trong phòng bếp, Lâm Phong chuẩn bị làm cơm.

Buổi trưa hôm nay cũng chỉ có mình và Từ Mạn Lệ còn có Thiến Thiến ba người ăn, ăn một bữa đơn giản là được rồi, dù sao đợi lát nữa Từ Mạn Lệ còn phải đưa Thiến Thiến trở về đi học!

"Ăn gì nhỉ..."

Suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu của Lâm Phong.

“Tùy tiện ăn chút mì vậy II"

Lâm Phong thở dài, sau đó đi vào bếp bắt đầu nấu mì.

Nói thật, tình cảm của Lệ dành cho mình, Lâm Phong đương nhiên biết rõ hơn bất kỳ ai khác.

Chỉ là nếu như trước đây không có Khương Y Thanh xuất hiện, lúc này Lâm Phong có lẽ đã thực sự tiếp nhận Từ Mạn Lệ rồi.

Chỉ là trớ trêu thay thứ đã bỏ lỡ thì không thể tìm lại được, Lâm Phong cho rằng câu này thật nực cười, nhưng đến khi chuyện thực sự phát sinh đến trên người của mình, Lâm Phong mới rõ ràng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, vĩnh viễn cũng không thể trở về nữa.

Anh quả thật đã từng có chút tình ý, nhưng giờ anh có Khương Y Thanh rồi, đã hoàn toàn khác trước đây.

Không yêu người ta thì đừng có nói lời yêu thương, đây chính là quy tắc cơ bản nhất của một người đần ông !?

Vì vậy khi nghe thấy Từ Mạn Lệ có ý riêng, Lâm Phong cũng chỉ có thể cười ha hả đối phó.

Ăn mì trước đi, đi một bước xem một bước, cũng không thể đuổi cô giáo ra ngoài được !2

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không khỏi thở dài.

Cổ nhân có câu khó tiêu nhất là chịu mỹ nhân ân, lúc này đối với anh mà nói chẳng phải là như vậy sao?

Lâm Phong thở dài một hơi, bắt đầu nấu mì.

Đến khi bữa trưa nóng hổi đã hoàn toàn thì đã sắp đến 1 giờ rồi.

Lâm Phong vội kêu Thiến Thiến cùng Từ Mạn Lệ qua đây ăn mì.

"Thiến Thiến, Thiến Thiến mì chín rồi, nhanh qua đây ăn mì, lạnh sẽ ăn không ngon đâu, sau khi ăn xong còn phải đi đến trường!"

Lâm Phong kêu Thiến Thiến.

Bởi vì lúc này cô nhóc đang mê mẩn xem tỉ vi, con mắt chăm chú nhìn bộ phim hoạt hình.

"Dạ biết dạ biết, Thiến Thiến lập tức tới đây, xem xong tập này sẽ tới ngay!"

Cô nhóc trả lời, lúc đi đến bàn ăn còn nhảy lò cò, hiển nhiên là đang vui vẻ!

Lâm Phong nói xong bèn quay đầu nhìn thoáng qua Từ Mạn Lệ quả nhiên đang đưa tay qua tới. Người sau quả nhiên còn đang nhìn mình, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều tin tức, nhất thời làm cho Lâm Phong có chút đau đầu. Anh sờ cằm, có chút lúng túng ho khan.
Bình Luận (0)
Comment