Chương 298: Ai đẹp hơn?
Chương 298: Ai đẹp hơn?Chương 298: Ai đẹp hơn?
Từ Mạn Lệ đi lại lung tung không có mục đích, nàng nhìn thiết bị lắp đặt nguy nga lộng lẫy trước mắt, cùng với cảnh tượng ấm áp lộ rõ trong căn phòng này, tất cả đều kích thích trái tim nhạy cảm của nàng.
Vốn tất cả mọi thứ này đều phải thuộc về mình mới đúng...
Thầm nghĩ như vậy, Từ Mạn Lệ không biết từ lúc nào lại tiện tay mở ra căn phòng bên cạnh mình.
Sau khi mở ra vốn dĩ nàng định nhanh chóng đóng cửa, nhưng sau khi liếc nhìn thấy trang trí trong phòng, theo bản năng ngây ngẩn cả người.
Đây là một căn phòng trang trí vô cùng nữ tính hóa.
Có chiếc tủ quần áo bằng gỗ sồi trắng yêu thích của mình, cái gương thật to sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trên bàn thậm chí còn có một số sản phẩm chăm sóc da, nhìn từ xa đều là thương hiệu lớn.
Người phụ nữ duy nhất xuất hiện trong gia đình này là Khương Y Thanh phải không?
Nói cách khác phòng này là Lâm Phong cố ý dành riêng cho Khương Y Thanh.
Quỷ thần xui khiến, Từ Mạn Lệ không biết vì sao mình lại đi vào trong phòng.
Cả căn phòng tràn ngập một mùi hương đặc trưng trên người của Khương Y Thanh, Từ Mạn Lệ ngửi ra được.
"Rõ ràng đây phải là căn phòng của ta, phải có mùi vị thuộc về riêng ta mới đúng...'
Trong lòng thầm nghĩ, Từ Mạn Lệ bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng thang máy, hẳn là Lâm Phong đã trở lại. Cô lập tức giật mình, vội vàng ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại bèn nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.
"Thiến Thiến?"
Lâm Phong vừa đi vào cửa lập tức mở miệng gọi.
Bên trong cánh cửa, lúc này cũng không nhìn thấy ai, cũng nhìn không ra có hình bóng của ai.
Mà sau khi Lâm Phong vừa kêu lên tiếng này, bên trong nhà, Lâm Thiến Thiến vừa mới tìm áo quần để mặc vào lập tức nhanh chân chạy ral
"Ba ba! Thiến Thiến ở chỗ này!"
Cô nhóc lúc này đã thay xong đồ, nghe Lâm Phong gọi mình, đôi mắt to tròn vo đen như mực lập tức híp thành một đường!
"Một mình con trở vê sao?"
Lâm Phong nghi hoặc hỏi: "Không phải nói cô giáo Lệ Lệ đưa con cùng về à?"
"Lâm Phong...
Lúc này, Mạn Lệ đứng ở trong góc nhỏ Từ mới kêu Lâm Phong.
Gò má nàng hồng hồng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, rất có loại cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Lâm Phong không có suy nghĩ nhiều như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh còn tưởng rằng Thiến Thiến là một mình trở về, nếu là cô giáo Lệ Lệ lão sư em đưa con bé trở về, anh rất an tâm."
Lâm Phong cười nói.
Lúc này anh cũng đã thay xong giầy.
Mà Từ Mạn Lệ thấy Lâm Phong vẫn không đi vào nhà, ngược lại xoay người đi về lại thang máy, lúc này nàng mới phát hiện thang máy vẫn luôn mở, bên trong chất đầy đồ đạc. Hai chiếc vali quá khổ, một số túi đóng gói và đồ đạc.
Tương tự với túi áp súc.
Hơn nữa...
Xuyên qua cái loại túi áp súc trong suốt này, có thể mơ hồ nhìn thấy rõ ràng rằng nó chứa đồ của phụ nữ!
Một ý niệm nhanh chóng hiện lên ở trong óc của mình, Từ Mạn Lệ chỉ cảm giác huyệt Thái Dương của mình giựt mạnh!
Nàng bàn lên tiếng hỏi theo bản năng!
"Đây là... đồ của Khương Y Thanh sao?"
Lâm Phong cũng không định nói dối, nghe Từ Mạn Lệ hỏi như vậy, Lâm Phong lập tức gật đầu cười.
"Đúng, bởi vì bởi vì cô ấy là con gái, ở nhà một mình không quen, không an toàn nên anh đón cô ấy về ở cùng, hôm qua mới về không có thời gian dọn, hôm nay rảnh nên anh giúp cô ấy mang đồ đến đây."
Lúc Lâm Phong nói lời này, tiện thể giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán, tất cả động tác vô cùng tự nhiên, cứ như sớm đã quen thuộc sự tồn tại của Khương Y Thanh.
Mà Thiến Thiến sau khi nghe thấy những vật này là của Khương Y Thanh, trong đôi mắt đen như mực to, trong nháy mắt tràn ngập niềm vuil
Trông vừa sáng trong suốt lại vô cùng khả ái.
"Ba ba, Thiến Thiến cũng hỗ trợ, Thiến Thiến thích mụ mụ nhất!"
Nói xong cô nhóc lập tức quơ cánh tay nhỏ núc ních thịt, tìm tòi những món đồ nhỏ mà mình có thể mang đi được, đi theo phía sau Lâm Phong, mang mấy thứ này đến phòng của Khương Y Thanh.
"Em cũng đến giúp đỡ."
Nhìn hai người đều đang bận rộn chuyển đồ, Từ Mạn Lệ đứng không thấy khó chịu quá, lập tức cắn môi vội vàng nói.
Chỉ là khoé mắt không biết vì sao bỗng nhiên lại có chút ửng hồng, cực kỳ chua xót.
"Không cần phải làm gì đâu, anh chuyển đồ xong ngay đây!"
Lúc này toàn thân Lâm Phong dính đầy mồ hôi, cũng không nhìn Từ Mạn Lệ, đương nhiên cũng không phát hiện suy ra suy nghĩ trong đầu nàng, cùng khoé mắt hơi ửng hồng.
Hai bà con một trước một sau, trên mặt đều không giấu được nụ cười.
Trong chớp nhoáng này Từ Mạn Lệ bỗng nhiên cảm giác mình là người thừa.
Mấy phút sau Lâm Phong cùng Thiến Thiến rốt cục đã chuyển động đồ của Khương Y Thanh vào trong phòng của cô.
Lâm Phong xoa xoa mồ hôi trên trán mình, sau đó đi vào phòng bép rót cho mình cùng Thiến Thiến một người một ly nước.
Anh uống một hơi cạn, đang chuẩn bị để chén nước lên bàn, xoay người bèn nhìn thấy Từ Mạn Lệ đứng ở cách đó không xa.
Tính cách có hơi chậm tiêu lúc này rốt cuộc nhớ tới sự tồn tại của Từ Mạn Lệ, lập tức, Lâm Phong có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu của mình cười nói: "Ôi, thật ngại quá cô giáo Lệ Lệ, anh bận rộn quá nên quên mất eml"
Sau khi nói xong Lâm Phong vội rót cho Từ Mạn Lệ một ly nước, lúc này mới kéo Thiến Thiến đi tới bên cạnh Từ Mạn Lệ.
"Thiến Thiến đã thay xong áo quần, cô giáo Lệ Lệ em đưa con bé về trường đi?"
Lúc nghe Lâm Phong nói ra lời này, Từ Mạn Lệ trong lòng vô cùng thất vọng.
Anh nỡ không giữ mình lại, cũng không mời mình ăn cơm.
Điều này có phải chứng minh giờ này khắc này trong lòng của anh đã không có bất kỳ ý nghĩ gì với mình hay không? "Nơi này là nhà mới của anh sao?"
Từ Mạn Lệ không định đi ngay, nàng nhận ly nước, nhấp một miếng nước, tìm trọng tâm câu chuyện để nói.
"Giờ cũng sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi, trở về cũng không học được, không bằng để cho Thiến Thiến ở nhà nghỉ ngơi một lúc."
Thấy Lâm Phong nghi hoặc nhìn mình, Từ Mạn Lệ vội mở miệng giải thích.
"À thế à, vậy em trước ngồi nghỉ một lúc anh đi rửa trái cây cho eml"
Lâm Phong vừa nói vừa đi về phía phòng bếp, đi tới phân nửa mới nhớ tới lời vừa rồi của Từ Mạn Lệ hỏi mình.
"Đúng rồi, đây là nhà mới, trước đó kinh doanh trái cây kiếm được ít tiền, cho nên mới đổi nhà."
Lâm Phong nói xạo giải thích, sau đó vội vào bếp rửa sạch trái cây.
Nhưng dáng vẻ này rọt vào trong mắt của Từ Mạn Lệ, biến thành Lâm Phong thật sự không muốn để ý đến mình.
Trái tim hơi xung đột, Từ Mạn Lệ hít một hơi sâu, quay đầu nhìn sang cạnh bên nơi Thiến Thiến đang cầm remote mở tỉ vi.
"Thiến Thiến con thực sự rất thích Khương Y Thanh sao?"
"Đúng rồi, ở trong mắt của Thiến Thiến thì mụ mụ chính là xinh đẹp nhất!"
Nghe lời nói của Từ Mạn Lệ, lập tức Thiến Thiến chớp đôi mắt to tròn đen như mực, cười đến tít cả mắt.
"Đẹp hơn cả cô giáo Lệ Lệ sao?"