Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307: Lời Mời

Chương 307: Lời mời Chương 307: Lời mờiChương 307: Lời mời

"Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Thiến Thiến gân như nhạy bén phát hiện ra tâm trạng thay đổi của Khương Y Thanh.

Cô nhóc lập tức ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Khương Y Thanh tái nhợt, trong đầu cô xuất hiện đủ loại tình huống khác nhau.

Nghe cô nhóc hỏi, cô cố nặn ra một nụ cười, xua tay nói: "Không sao, hôm nay mẹ hơi mệt, chúng nhanh về nhà thôi."

Khương Y Thanh nói xong kéo Thiến Thiến đi nhanh hơn, đi theo con đường trở vê nhà.

Mười lăm phút sau.

Hai người họ đã bước vào cổng chung cư.

Hiện tại tâm trạng của cô nhóc rất vui, nhìn thấy Khương Y Thanh đón mình tan học về nhà, bởi vậy đi đường đều nhảy nhót tung tăng.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem kia có phải là cây quýt không?"

Hai mắt của cô nhóc sáng ngời, từ xa đã nhìn thấy có một cây quýt mọc trong vành đai xanh.

- Giải thích,'Vành đai xanh" là thuật ngữ chỉ những vùng đất tự nhiên chưa hoặc ít chịu tác động của con người, thường ở gần hoặc ngoài rìa những khu đô thị Hết giải thích.

Nhắc đến cũng thấy lạ, khu chung cư này được coi là khu chung cư cao cấp, cây xanh cũng đều là lựa chọn một số loại cây mang tính kinh tế và đắt tiền, bây giờ đã là cuối mùa thu, thế nhưng có một cây quýt được trồng ở đây. Cây quýt tu đầy quả, một màu đỏ rực nặng tu cong cả cành cây xuống.

Có nhiều cha mẹ đưa con đi ngang qua, luôn có vài đứa trẻ âm ï đòi đi hái quýt.

Thiến Thiến hơi sợ người lạ, chỉ đứng xa xa nhìn chứ không dám tham gia cuộc Vui.

"Mẹ xem kìa, đằng kia là bà Hoàng đúng không?"

Cô nhóc đang định đi qua chỗ mấy đứa trẻ nhặt quýt, thì thấy một bóng dáng quen quen từ đằng xa.

Khương Y Thanh ban đầu hơi lơ đễnh, nhưng nghe cô nhóc nói, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn theo hướng cô nhóc chỉ.

Quả nhiên cô nhìn thấy bà Hoàng đang đứng bên cạnh một ông cụ chỗ cây quýt đằng kia.

Ông cụ trông cao hơn bà Hoàng nửa cái đầu, tóc đã điểm hoa râm, nhưng tinh thần phấn chấn, dáng người cao thẳng tắp, trông rất khỏe mạnh.

Bà Hoàng và ông cụ đang chỉ vào mấy đứa trẻ trèo trên cây quýt, hai người trò chuyện vui vẻ, tinh thần rất tốt.

Hai mắt Thiến Thiến sáng lên, cô nhóc ngửa đầu nói với Khương Y Thanh: "Mẹ, con đi tìm bà Hoàng được không ạ?”

"Đi đi."

Hiện tại Khương Y Thanh thực sự không có tâm trạng, khi nghe Thiến Thiến hỏi như vậy, cô cũng thuận thế gật đầu theo.

Cô nhóc buông tay chạy vê phía bà Hoàng và ông cụ.

"Bà Hoàng ơi!"

Cô nhóc gọi bà Hoàng thật to, thật vang dội.

Tiếng gọi của cô nhóc không chỉ thu hút sự chú ý của bà Hoàng, mà ngay cả mấy đứa trẻ trên cây cũng đều chú ý tới. "Bà Hoàng, đây là ông nội mà bà đã nói đúng không?”

Cô nhóc mỉm cười hai mắt cong cong như vành trăng khuyết, sau đó nháy mắt với bà Hoàng kiểu con hiểu mà.

Bà Hoàng hơi sững sờ, khi nhận ra thì bà cảm thấy rất xấu hổ.

Tuy nói ngày mai sẽ gặp mặt, nhưng bây giờ lại bị cô nhóc bắt gặp, bà thật sự cảm thấy giống như bị bắt quả tang khi đang hẹn hò vậy, thật sự rất xấu hổ.

"Khụ khụ...'

Bà Hoàng che miệng ho khan hai tiếng, sau đó cười nói với ông cụ bên cạnh: "Đây là cháu gái mà tôi vẫn hay nói với ông, con bé tên Lâm Thiến Thiến."

Bà Hoàng vẫy vẫy tay với Thiến Thiến.

"Thiến Thiến ngoan chào ông đi con."

Nghe bà Hoàng gọi mình, Thiến Thiến ngẩng đầu lên ngọt ngào chào ông cụ: "Con chào ông!"

Bà Hoàng nghe cô bé gọi ông nội, mặt lập tức đỏ bừng.

"Ha ha ha ha, tôi thích bé gái này nha, cô bé lễ phép quái"

Ông cụ vừa nói vừa đưa tay sờ đầu cô nhóc.

Lúc này một đám con nít cũng chú ý tới, một cậu bé lớn hơn trông giống như thủ lĩnh của mấy đứa trẻ nhảy từ trên cây xuống.

"Em muốn ăn quýt không?”

Cậu bé vẫn đang cầm một quả quýt màu đỏ nặng trĩu trong lòng bàn tay.

Ánh mắt của cậu bé rất đen và sạch sẽ, tuy trên mặt có vài vết bụi bẩn, nhưng vẻ ngoài của cậu bé rất đẹp trai.

Trẻ con luôn thích chơi với những đứa trẻ lớn hơn mình, Thiến Thiến cũng không ngoại lệ. Huống hồ chỉ Thiến Thiến rất muốn leo lên cây quýt hái quýt ăn.

Nhìn anh trai đưa quýt cho mình, Thiến Thiến tuy hơi do dự, nhưng khi quay đầu nhìn bà Hoàng, thấy bà đang mỉm cười khích lệ với mình, Thiến Thiến vui vẻ đưa tay ra, hào phóng cầm lấy quả quýt trong tay anh trai.

"Cảm ơn anh!"

Cô nhóc ngọt ngào nói cảm ơn.

"Em có muốn cùng bọn anh hái quýt không? Quýt ở đây rất ngọt và ngon, em có thể hái một ít mang về cho ba mẹ ăn!"

Cậu bé đưa ra lời mời lần nữa.

Nghe cậu bé mời, Thiến Thiến liền động tâm.

Cô nhóc cắn cắn môi nhíu mày, do dự một lúc mới nói với cậu bé: "Như vậy đi, em đi hỏi mẹ được không?”

"Đương nhiên là được!" Cậu bé mỉm cười nói.

Sau khi Thiến Thiến nói xong, lập tức chạy tung tăng về phía Khương Y Thanh.

"Mẹ ơi, Thiến Thiến có thể đi chơi với anh trai được không ạ?"

Cô nhóc ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn Khương Y Thanh, trên mặt lộ vẻ chờ mong.

"Đi đi."

Khương Y Thanh mỉm cười, sau đó hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi theo sau Thiến Thiến, cùng nhau đi về phía cây quýt.

Lúc nãy cô chưa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, giờ thì cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.

Bà Hoàng đang ở bên đó, cô nên đi qua chào bà.

Hai người đi đến bên cây quýt, nơi bà Hoàng và ông cụ đang đứng đợi. Sau khi Thiến Thiến chào hỏi hai người thì nhanh chóng chạy theo anh trai đi chơi.

"Bà Hoàng, ông ạ.'

Khương Y Thanh mỉm cười chào hai người.

Thực ra bà Hoàng chỉ là cách xưng hô mà Khương Y Thanh và Thiến Thiến gọi bà mà thôi, không có liên quan gì đến vai về trong họ hàng cả.

Bà Hoàng và ông cụ cười gật đầu chào Khương Y Thanh.

Ba người đứng dưới gốc cây quýt vừa nói chuyện phiếm, vừa nhìn Thiến Thiến chơi đùa vui vẻ.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Lâm Phong đã chuẩn bị tất cả các nguyên liệu cần thiết để nấu ăn ở nhà, nhưng đợi mãi mà không thấy bà Hoàng và Khương Y Thanh trở về.

Anh lo lắng lấy điện thoại ra gọi, nhưng gọi mấy cuộc cũng không có ai bắt máy.

Cũng không trách bà Hoàng và Khương Y Thanh không nghe điện thoại, suy cho cùng lúc này có nhiều đứa trẻ đang nô đùa bên dưới gốc cây quýt, tiếng đùa giỡn của bọn trẻ rất lớn, cộng thêm ba người đang tán gẫu rất nhập tâm, không nghe thấy tiếng điện thoại reo cũng là chuyện bình thường.

Lâm Phong quyết định đi ra ngoài tìm họ.

Anh đi thang máy của tâng nhà, đi dọc theo con đường ra khỏi khu chung cư, và hiển nhiên là đã nhìn thấy khung cảnh bên dưới cây quýt đằng kia.
Bình Luận (0)
Comment