Chương 308: Nổi giận
Chương 308: Nổi giậnChương 308: Nổi giận
Lâm Phong biết mình thích Khương Y Thanh, nhưng cho tới nay chưa từng nghĩ sẽ thích như vậy.
Rung động trong chớp nhoáng này đền bù vô số buổi tối cô đơn của mình trước đây, anh chỉ cảm thấy viên mãn.
Trong lòng tràn ngập một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, Lâm Phong bước nhanh hơn, đi về phía Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến, còn có bà Bà Hoàng.
"Sao ba bà cháu đều đứng ở đây vậy, tui ở nhà chờ ba bà cháu về làm cơm đói"
Lâm Phong cười nói.
Mà đến gần mới phát hiện bên người bà Hoàng lại còn có thêm một người, ông lão trông rất khoẻ mạnh, mặc dù đã quá sáu mươi, nhưng bất kể là da mặt hay là cho khí chất đều khiến người ta cảm thấy hết sức thư thái.
Xem ra ông lão này lúc còn trẻ cũng không phải là... nhân vật bình thường.
"Đây chính là ta cùng ngươi đã nói tiểu Phong!"
Bà Hoàng lúc này có chút ngượng ngùng xoay người hướng về phía ông lão rồi giới thiệu.
Ông lão cười ha ha, đưa tay về phía Lâm Phong.
"Chào cháu, bác tên là Diêm Khải Quân."
Lâm Phong chỉ cảm thấy cái tên này khá quen tai, thế nhưng nhất thời nửa khắc cũng nhớ không nổi.
Anh thấy đối phương đã đưa tay về phía mình, vội đưa tay ra bắt nói: "Chào bác, cháu tên là Lâm Phong."
Tiếp đó hai người lại trò chuyện đơn giản vài câu, coi như là biết.
Bà Hoàng vốn còn đang lo lắng, sợ việc mình tìm bạn già khiến Lâm Phong cùng Thiến Thiến không vui, thế nhưng trải qua đơn giản tiếp xúc, bà Hoàng phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.
May mắn may mắn hai người đều vui khi thấy mình tìm được người bạn già này.
"Tiểu Thanh!"
Bà Hoàng lại xoay người hướng về phía Khương Y Thanh gọi cô.
Bà luôn cảm thấy hôm nay Khương Y Thanh trông có chút lạ lạ, dường có chút không yên lòng.
"Chúng ta phải vê nhà ăn cơm!"
Bà nội lại gọi Khương Y Thanh, lúc này cô mới nghe thấy, xoay người hướng về phía Bà Hoàng cùng Diêm Khải Quân cười cười.
Khương Y Thanh dạ, sau đó đi về hướng hai người.
Chỉ không biết là vô tình hay là cố ý, cô không có chào hỏi Lâm Phong.
"Thiến Thiến về nhà ăn cơm!"
Lâm Phong cũng không phát hiện ra, tâm tư của anh đều rơi vào Thiến Thiến đang trèo lên cây quýt.
"Cẩn thận một chút, mau xuống đây, chúng ta về nhà ăn cơm!"
Nhìn Thiến Thiến chơi đến mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, một đôi mắt đen như mực trong vắt!
Lâm Phong cũng đoán được tám chín phần mười nguyên do.
Chắc là Khương Y Thanh đón Thiến Thiến trên đường trở về, vừa hay ở chỗ này thấy mấy đứa bé đang chơi đùa, Thiến Thiến làm nũng không chịu đi.
Cô nhóc này thiệt là!
"Ba ba con tới rồi!"
Thiến Thiến mặc dù có chút lưu luyến, nhưng vẫn rất nghe lời Lâm Phong. Vừa nghe Lâm Phong gọi mình, Thiến Thiến cẩn thận từ cây leo lên xuống.
Chân vừa rơi xuống đất liền chạy như bay về phía Lâm Phong.
"Ba ba"
Âm thanh ỏn ẻn trẻ thơ, quả thực làm tan chảy trái tim của những người xung quanhI
Cô nhóc vừa kêu vào nhảy về phía Lâm Phong, trực tiếp đụng vào trong ngực của ba mình.
Một lớn một nhỏ, một người đàn ông một cô nhóc, trực tiếp va vào nhau.
Lâm Phong chỉ cảm giác mình vô cùng hạnh phúc, càng thêm tràn ngập năng lượng!
"Đi thôi, chúng ta về nhà đi, ba ba chuẩn bị nấu cơm!"
Lâm Phong cười, dùng một tay lấy bế cô nhóc lên.
"Cùng về nhà chúng cháu ăn một bữa cơm đi bác !I"
Lúc Lâm Phong đi ngang qua Diêm Khải Quân, hướng về phía ông cười nói.
"Không được, Thiến Thiến của bác còn đang chờ bác, ngày mai sẽ gặp mặt, để ngày mai chính thức ăn cơm cùng nhau đi, tối nay thì không tiện."
Diêm Khải Quân cười từ chối.
Bà Hoàng nhìn Lâm Phong mời Diêm Khải Quân về nhà ăn, lập tức cười giúp ông từ chối.
"Anh nha, hai ngày nay mới vừa từ nước ngoài trở về, chuẩn bị định cư lâu dài ở chỗ này, hai ngày nay vội vàng cùng con trai của mình ăn cơm, đâu cần tới nhà chúng ta ăn, không cần lo cho ông ấy!"
Diêm Khải Quân chỉ cười không nói lời nào.
Lâm Phong quan sát kỹ lại, phát hiện ánh mắt Diêm Khải Quân nhìn bà Hoàng cũng mang theo sự dịu dàng rõ rệt.
Anh chắc là ông thực sự thích Bà Hoàng, như vậy thì mình cũng yên lòng.
“Thôi được, ngày mai sẽ cùng nhau ăn cơml”
Lâm Phong cũng cười nói.
Sau khi nói xong Lâm Phong tạm biệt Diêm Khải Quân, ôm Thiến Thiến kêu bà Hoàng cùng Khương Y Thanh đi về nhà.
Mấy phút sau, mấy người rốt cục về đến nhà.
Bởi vì sớm gặp được Diêm Khải Quân, lúc bà Hoàng thấy ấn tượng của mọi người đối với ông rất tốt, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ.
Bà kéo Thiến Thiến lại trò chuyện, lại đi cho cá ăn, khẽ hát khúc dân ca, trông vô cùng vui vẻ.
Thiến Thiến cũng vô cùng vui vẻ chạy chỗ này một chút, nhảy chỗ kia một tí, khiến cả căn nhà trở nên ồn ào.
Lâm Phong ở trong bếp làm cơm.
Thỉnh thoảng sẽ xuyên qua cửa kinh liếc nhìn cảnh tượng trong phòng khách.
Anh đương nhiên phát hiện thay đổi của Bà Hoàng cùng với tâm trạng vô cùng vui vẻ của Thiến Thiến.
Hai người đều hoạt bát lạ thường.
Mà chỉ có một người thì ngoại lệ.
Đó chính là Khương Y Thanh.
Giờ Lâm Phong mới muộn màng phát hiện, dường từ sau khi mình thấy Khương Y Thanh, tâm tình của cô không ổn cho lắm.
Có chút trốn tránh, có chút thất thần, rõ ràng nhất chính là từ chối tiếp xúc với ánh mắt của mình. Lâm Phong cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Cũng bởi vì có suy nghĩ này trong đầu, động tác nấu cơm của Lâm Phong cũng nhanh hơn hẳn.
Anh nghĩ mình phải nhanh chóng nấu cơm xong rồi đi hỏi rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới được, nếu không, một khi giữa hai người có hiểu lâm không giải quyết, như vậy thì sẽ dẫn đến hiểu lầm càng ngày càng lớn, cuối cùng xuất hiện vết rách tình cảm.
Đây tuyệt đối không phải điều mà mình muốn nhìn thấy.
Quá trình làm cơm vốn cần 1 giờ, được Lâm Phong rút ngắn xuống còn 40 phút.
"Ăn cơm!"
Lâm Phong bưng toàn bộ đồ ăn lên bàn ăn, sau đó cùng ba người bà Hoàng cùng Thiến Thiến, còn có Khương Y Thanh ăn tối.
Bà Hoàng cùng Thiến Thiến còn đang trò chuyện, chưa ra ăn cơm, nghe Lâm Phong gọi, hai người vội dậy rửa tay, sau đó kéo tay nhau, đi về phía bàn ăn.
"Thiến Thiến thích ăn thức ăn do ba ba làm nhất!"
Lúc này Thiến Thiến với hai mắt tỏa ánh sáng, tiến đến bên cạnh bàn, nhìn mâm cơm mấy lượt, lập tức nhìn thấy món trứng chiên cà chua mà mình thích ăn nhất.
"Có trứng chiên cà chua Thiến Thiến thích ăn nhất, Thiến Thiến vui lắm ạI"
Cô nhóc bước nhanh hơn, bịch bịch bịch kéo Bà Hoàng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Lâm Phong cũng mang theo bộ đồ ăn từ trong bếp đi ra, đang định phân phát bộ đồ ăn, lại nghe thấy Khương Y Thanh thản nhiên nói: "Em không đói bụng, em không muốn ăn."
Nói xong còn không đợi ba người phản ứng, cô bèn đứng dậy đi vê phía phòng ngủ của mình.
Việc này cho dù là Bà Hoàng cùng Thiến Thiến cũng đã nhìn ra, Khương Y Thanh hiển nhiên đang có tâm trạng vô cùng không tốt.
"Ba ba làm cho mụ mụ nổi giận sao?"