Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309: Cổ Lén Lấy Đi

Chương 309: Cổ lén lấy đi Chương 309: Cổ lén lấy điChương 309: Cổ lén lấy đi

Cô nhóc nhíu mày, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Lâm Phong hỏi.

Ở trong nhận thức của cô nhóc, người có thể làm cho mụ mụ không vui cũng chỉ có ba ba.

Chỉ là lúc này Lâm Phong vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh không nghĩ ral

Chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng lúc mình cùng Khương Y Thanh tách ra còn rất tốt, hiện tại sao lại đột nhiên không vui?

Chỗ chết người nhất chính là sao lại liên quan tới mình, anh đâu có làm gì!

Thực sự là oan uổng!

Chỉ là lúc này lời bào chữa của Lâm Phong đều không lọt tai Bà Hoàng cùng Thiến Thiến.

"Nhất định là cháu làm gì đó không cẩn thận chọc Tiểu Thanh rồi!"

Bà Hoàng nhíu mày nghiêm túc nói: "Thảo nào ngày hôm nay bà thấy Khương Y Thanh rất kỳ lạ, mặc kệ bà gọi cô ấy thế nào, cô ấy dường như đều không nghe thấy! Dường như cô ấy có chuyện không vui, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, tám phần mười chính là trong lòng có chuyện đang ưu tư!”

Bà Hoàng nói xong, Lâm Phong còn chưa kịp nói cái gì, Thiến Thiến ở bên cạnh lập tức cảm thấy vô cùng có lý!

"Đúng nha đúng nha, ngày hôm nay mụ mụ trông rất không vui, nhất định là bởi vì ba ba làm rơi cúc áo nên mới khiến mụ mụ nổi giận!"

Cô nhóc kia hất mặt lên, nghiêm túc phân tích.

Nam chính vốn còn đang lăng nghe muốn phân tích mình rốt cuộc đã làm sai điều gì, vô hình trung chọc cho Khương Y Thanh nổi giận, nhưng khi nghe thấy cô con gái nói lời này, nhất thời trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng nghỉ hoặc hỏi: "Cái gì cúc áo bị rơi, từ lúc nào rơi ba bị rơi cúc áo làm sao ba không biết?"

Thiến Thiến nhìn Lâm Phong lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cũng nhớ lại cúc áo kia vẫn bị mình bỏ trong túi áo.

"Đây đây! Chính là cái này nha!"

Thiến Thiến nói, đưa cúc áo trong tay mình cho Lâm Phong.

Cái này là một cúc áo rất bình thường, xem ra là trên mặt áo sơ mi, hoặc là cổ áo, hoặc là ống tay áo.

Nói thật, Lâm Phong thực sự không quen thuộc với loại nút này.

Anh thích nhất chính là những chiếc áo ngắn tay bình thường, đây là áo sơ mi âu phục, anh ít mặc lắm!

Lúc này cầm này cúc áo nói là của mình, Lâm Phong nghĩ như thế nào cũng thấy xa lại

"Cúc áo này lại là của mình chứ? Ai nói, ai có thể chứng minh?"

Lâm Phong có chút buồn bực nói.

Hơn nữa lui một vạn bước nói, cho dù cúc áo này thật do mình làm rơi, nhưng một việc nhỏ như thế có gì mà phải tức giận chứ?

Dựa theo tính cách của Khương Y Thanh mà nói, tuyệt đối không thể nào!

Thiến Thiến ngoẹo đầu, từ trong con mắt đen như mực lộ vẻ không hiểu.

"Con cũng không biết là của ba nha, là cô giáo Lệ Lệ nói!"

Thiến Thiến nghiêm túc nói.

Lời nói này đi ra, Lâm Phong trong nháy mắt đờ người ral

Cô giáo Lệ Lệ, Từ Mạn Lệ?

Việc cúc áo của mình rơi sao lại do Từ Mạn Lệ nói? "Có phải con nhầm rồi không? Chuyện ba ba rơi cúc áo sao lại do cô giáo Lệ Lệ nói? Có nghe lầm không hay là trong này có hiểu lầm gì đó?"

Lâm Phong vội hỏi.

Thiến Thiến lập tức kể lại đầu đuôi chuyện này một lần.

"Chính là cô giáo Lệ Lệ nói nha, cô còn nói cái cúc áo là này ba ba rơi ở chỗ của cô ấy, kêu con cầm về giúp ba baI"

Gương mặt ngây thơ của Thiến Thiến, rơi vào trong mắt của Lâm Phong, lại tựa như một cây châm, hung hăng đâm mạnh vào mắt của anhI

Có ý gì? Tình huống gì đây?

Những lời này thật chẳng lẽ là Từ Mạn Lệ nói?

Trong óc của Lâm Phong bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh.

Đó là hình ảnh anh lấy lại chiếc áo sơ mi và bộ vest đã mua trước đây để giặt khô và treo ngay sau cánh cửa.

Nếu cúc áo thực sự là của anh ấy thì chỉ có thể là trên chiếc áo sơ mi đó.

Lâm Phong vẻ mặt ủ rũ không nói gì, đứng dậy đi về phía sau cửa phòng.

Quả nhiên!

Trên chiếc áo sơ mi mà mình treo sau cánh cửa, khuy măng séc bị thiếu một nút!

Lâm Phong cầm lấy cúc áo trong tay, ướm vào áo sơ mi, phát hiện thật sự là của mình!

Nhưng sao cái cúc này lại rơi xuống? Lại rơi vào trong tay của Từ Mạn Lệ?

Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui, vậy cũng chỉ có vào trưa nay, Từ Mạn Lệ thừa dịp mình nấu cơm, Thiến Thiến không chú ý lặng lẽ lấy đi cúc áo này.

Trong lòng có chút nặng nề. Cô giáo Lệ Lệ vốn luôn có hình tượng tốt đẹp trong lòng mình, trong chớp nhoáng này cũng phủ một tâng bóng ma.

Anh xem như là biết vì sao Khương Y Thanh nổi giận.

"Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong ba sẽ đi dỗ mụ mụ."

Lâm Phong hít sâu, sau đó vươn tay sờ sờ đầu của cô con gái nói.

Lúc này Bà Hoàng đã ăn no, lập tức nghiêm túc hướng về phía Lâm Phong nói: "Cháu đó nha, phải để ý đến Tiểu Thanh nhiều hơn, một cô gái như cô ấy ở cùng với cháu cũng thật không dễ dàng, cháu tuyệt đối đừng khiến cô ấy đau lòng!"

Bà Hoàng nói xong, Lâm Phong vội gật đầu.

"Bà Hoàng bà yên tâm, ăn xong cháu lập tức đi dỗ cô ấy!"

Lâm Phong vừa nói, vừa nhanh chóng đút cơm vào trong miệng của mình.

Chỉ trong mấy phút, Lâm Phong cũng đã ăn xong rồi.

"Ba đi tìm mụ mụ."

Lâm Phong cười cười nhìn Khương Y Thanh cùng Bà Hoàng, sau đó đứng dậy đi vê phía căn phòng của Khương Y Thanh.

Anh còn bưng khay thức ăn mà anh đặc biệt chuẩn bị cho Khương Y.

"Đi thôi đi thôi, nhất định phải dỗ cho được, số chén dĩa này để bà dọn dẹp!"

Bà Hoàng nói xong bèn mang theo Thiến Thiến bắt đầu dọn dẹp chén đũa trên bàn.

Lâm Phong bưng khay, cẩn thận đẩy ra cửa phòng của Khương Y Thanh.

Trong phòng đen như mực, Khương Y Thanh lại không mở đèn.

"Tiểu Thanh?"

Lâm Phong dò xét tính mở miệng gọi cô, sau đó dựa vào ánh sáng lúc mở rộng cửa nhìn thấy Khương Y Thanh ngồi ở mép giường. Khương Y Thanh ngây người ngồi yên, xụ mặt không vui.

Trên thực tế, điều này sẽ khiến suy nghĩ của Y Thanh tâm tư bay xa.

Cô nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện từ nhỏ đến lớn, thời gian mình cùng cha mẹ ở cùng nhau, cuối cùng xuất hiện lại là mặt của Lâm Phong cùng Thiến Thiến.

Cô kinh ngạc phát hiện, hai người này không biết từ lúc nào ở trong lòng của mình lại chiếm cứ phân lượng cực kỳ nặng.

"Tiểu Thanh, em còn đang giận sao?"

- Lạch cạch.

Lâm Phong hỏi, sau đó ấn công tắc, đèn trong phòng sáng lên, anh nhất thời thấy rõ Khương Y Thanh ngồi ở bên giường cúi đầu, không nói một lời.

Khuôn mặt của Khương Y Thanh tái nhợt, mái tóc đen lặng lẽ xõa xuống như thác nước, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, hàng mi dài cong vút dưới bóng đèn tỏa ra một bóng mờ như cánh bướm.

Sắc đẹp này gần như không thật.

Lâm Phong nghe rõ ràng tiếng tim mình đập loạn xạ. .

Anh đi về phía Khương Y Thanh, đặt khay cơm canh vào bên cạnh cô, sau đó thở dài nói: "Em thực sự hiểu lầm, cúc áo này đúng là của anh, nhưng không phải Từ Mạn Lệ nhặt được, mà là cổ lén lấy đi."

Lâm Phong giải thích.

Lúc này Khương Y Thanh mới ngẩng đầu nhìn anh.

Con mắt đỏ bừng, nhìn thôi cũng khiến anh cực kỳ đau lòng!
Bình Luận (0)
Comment