Chương 311: Vợ anh
Chương 311: Vợ anhChương 311: Vợ anh
Bé con vừa còn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này trên tivi lại bắt đầu chiếu chương trình, thế là Thiến Thiến hấp tấp nắm tay kéo Khương Y Thanh ra ghế sa lon ngồi.
Khương Y Thanh có hơi lơ đễnh, ngồi cạnh Thiến Thiến xem tivi, nghe thấy cô bé vui vẻ hét to hết cỡ, còn Lâm Phong ở bên kia đã bắt đầu giúp đỡ Khương Y Thanh thu dọn đồ đạc.
Dù sao hôm nay dọn nhà có rất nhiều đồ đạc cần thu dọn, túi lớn túi nhỏ đều chuyển hết vào trong gian phòng.
"Ma ma đi giúp ba ba thu dọn đồ đạc, con ở đây xem tivi một mình có được không?”
Khương Y Thanh nhỏ giọng nghiêng đầu hỏi Thiến Thiến.
"Thiến Thiến cũng muốn giúp!"
Dù rất muốn coi tivi, nhưng Thiến Thiến muốn dành thời gian ở chung với ba mẹ hơn, một lúc sau, cô nhóc đi giày xong, lon ton chạy theo đằng sau Khương Y Thanh, cả hai đi tới chỗ Lâm Phong.
Khương Y Thanh thấy Thiến Thiến đi theo thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mới vừa rồi còn sợ cảnh hai người ở một mình sẽ rất khó xử, hiện tại có Thiến Thiến ở đây, bầu không khí ít nhiều sẽ sống động, náo nhiệt hơn.
"Ba ba ơi, con và ma ma tới giúp ba nè!”
Thiến Thiến vui sướng tựa như chú chim nhỏ, vui vẻ chạy sà vào trong đống túi lớn túi nhỏ, xách những thứ bản thân có thể chuyển được vào trong phòng.
Khương Y Thanh thấy bầu không khí hòa hoãn đi không ít, nhìn Lâm Phong khẽ mỉm cười nói: "Cám ơn anh." Lâm Phong còn chưa hoàn hồn trở lại, lúc này trông thấy Khương Y Thanh đỏ mặt nở nụ cười nhìn mình, bỗng cảm thấy nơi nào đó trong trái tim mình hụt mất một nhịp.
Đây có lẽ là viên mãn mà anh vẫn luôn truy cầu.......
Hôm sau, sáng sớm.
Hôm nay cả nhà đều dậy rất sớm, bà nội Hoàng là người đầu tiên dậy sớm rời giường, cũng là lần đầu tiên nấu bữa sáng cho mọi người.
"Bà nội Hoàng, sao hôm nay bà dậy sớm thế? Bữa sáng cứ để con làm là được rồi!"
Lâm Phong ngáp một cái, từ trong phòng đi ra, nhìn bà nội Hoàng nói.
"À tại bà không ngủ được, còn không bằng dậy làm bữa sáng luôn, tiện thể để cho con nghỉ ngơi một ngày."
Bà nội Hoàng cười đáp.
Hôm qua đã để Lâm Phong, Khương Y Thanh còn có Thiến Thiến tới gặp Diêm Khải Quân, nên cảm giác khẩn trương trong lòng đã giảm đi không ít.
Chỉ là nghĩ đến việc tới gặp gia đình ông ấy và những chuyện sẽ xảy ra sau khi thỏa thuận, bà nội Hoàng từ đầu đến cuối vẫn cứ có cảm giác có gì đó không buông bỏ xuống được, cho nên cả đêm thao thức không chợp mắt được chút nào.
Suy nghĩ cả sáng, vẫn luôn cảm thấy cần phải tìm việc gì đó để làm cho khuây khỏa, giải tỏa hồi hộp căng thẳng trong người.
"Bà nội Hoàng dậy rồi ạ!"
Lúc này, Thiến Thiến cũng đã thức dậy, ngái ngủ nở nụ cười chào hỏi bà nội Hoàng.
"Bà nội Hoàng làm món hoành thánh con thích ăn nhất này, Thiến Thiến mau tới ăn đi!" Bà nội Hoàng từ ái nhìn Thiến Thiến nói.
Mới đầu Thiến Thiến còn ngái ngủ nhưng vừa nghe thấy bà nội Hoàng nói có món hoành thánh xong, lập tức chạy vào toilet đánh răng rửa mặt.
"Thiến Thiến xong ngay đây!"
Thanh âm cô bé xa dần.
Khương Y Thanh cũng dậy theo.
Mọi người nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn ăn, bởi vì còn phải đi học nên Thiến Thiến là người ăn xong đầu tiên.
Lâm Phong cũng tức tốc ăn xong bữa sáng rồi quay sang thưa chuyện với bà nội Hoàng: "Con cho Thiến Thiến đi học trước, đợi lát nữa bà nội Hoàng gửi địa chỉ cho con, con đưa Thiến Thiến đi học xong sẽ qua đó ngay!"
Khương Y Thanh ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói với bà nội Hoàng: "Con đi cùng với Lâm Phong ạI"
Nói cho cùng thì Khương Y Thanh vẫn còn hơi sợ người lạ.
Cô thật sự không muốn một mình tiếp xúc với nhiều người lạ như vậy.
Ở bên Lâm Phong, cô mới có được cảm giác an toàn.
"Được, vậy để bà tới đó trước, đợi lát nữa mọi người đến đông đủ rồi bà gọi mấy đứa tới."
Bà nội Hoàng cười nói.
Vài phút sau, tất cả đều nhao nhao ra khỏi nhà.
Thiến Thiến là người vui vẻ nhất, bên trái nắm tay Khương Y Thanh, bên phải nắm tay Lâm Phong, trong miệng ngân nga một bài hát, đôi chân nhỏ tung tăng nhún nhảy.
"Thiến Thiến cũng có ba ba ma mail" Cô bé vui đến độ ưỡn ngực nhỏ lên mà nói: "Ở trong nhà trẻ này, ma ma của Thiến Thiến là người xinh đẹp nhất, ngay cả ma ma của Vũ Vũ cũng không có xinh đẹp bằng ma ma của Thiến Thiến."
Nghe được lời này, Lâm Phong lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Trông cái mặt khoe khoang không biết xấu hổ của con kìa!"
Lâm Phong nói xong, Khương Y Thanh nghiêng đầu liếc xéo hắn một cái.
"Chẳng lẽ anh không đồng ý với lời của Thiến Thiến?"
Khương Y Thanh bu môi, nguýt dài lướm Lâm Phong một cái.
Lâm Phong lập tức cảm nhận được nguy cơ rất lớn.
"Không không không, anh không hề phản đối, hai tay hai chân anh đều đồng ý với ý kiến này, vợ anh đương nhiên là xinh đẹp nhất rồi!"
Vợ anh.
Khoảnh khắc xưng hô này từ trong miệng Lâm Phong phát ra, Khương Y Thanh hoàn toàn sửng sốt.
Cho đến giờ phút này, trong nhận thức của Khương Y Thanh, mối quan hệ giữa cô và Lâm Phong mới chỉ dừng lại ở trong quan hệ yêu đương.
Thế nhưng lúc danh xưng này được thốt ra từ trong miệng Lâm Phong kia, cô thật sự nảy sinh ra một loại ảo giác, chính mình và người đàn ông trước mặt này tạo thành một gia đình nhỏ.
Rất kỳ diệu, lại cũng không bài xích.
"Nói lung tung, ai là vợ của anh chứ..."
Khương Y Thanh đỏ bừng cả mặt, nắm lấy tay Thiến Thiến, cả hai song song đi vê phía trước, bỏ Lâm Phong ở lại phía sau.
"Ai dà, chờ anh với nào!" Lâm Phong dở khóc dở cười, nhanh chân đuổi theo hai người phía trước.
Con đường mười mấy phút, cuối cùng bị cả ba rút ngắn xuống còn một nửa.
Tới trước cổng nhà trẻ Lam Thiên, Thiến Thiến đã thấy được Từ Mạn Lệ đang đứng trước cổng trường.
"Cô giáo Lệ Lệt"
Thiến Thiến còn nhỏ, chưa hiểu được những cong cong quấn quấn bên trong mối quan hệ của người lớn, khi thấy Từ Mạn Lệ đứng trước cổng nhà trẻ chờ đợi mình, cô bé vui vẻ kiễng chân, vẫy cánh tay nhỏ mũm mĩm chào hỏi Từ Mạn Lệ.
Từ Mạn Lệ từ xa đã thấy được một nhà ba người, sau khi nghe thấy Thiến Thiến gọi tên mình, lập tức vẫy tay với cô bé.
Lúc nhìn thấy Khương Y Thanh và Lâm Phong đi chung với nhau, thâm tâm Từ Mạn Lệ như bị kim châm, rất đau, rất khó chịu.
Hôm qua Từ Mạn Lệ chỉ là vô tình nhặt được cúc áo của Lâm Phong, vì tâm tư riêng nên vụng trộm giấu đi, lúc sau thấy Khương Y Thanh tới đón Thiến Thiến, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì mà lại nói ra những lời ngày hôm qua.
Lúc sau hồi tưởng lại, Từ Mạn Lệ cũng cảm thấy hết sức xấu hổ, thế nhưng ở sâu trong thâm tâm vẫn còn tồn tại một tia may mắn như cũ.
Nếu như giữa hai người họ thật sự có hiểu lầm, vậy có nghĩa là bản thân cô có một cơ hội, không phải sao?
Nhưng hôm nay có vẻ như sự hiểu lâm do cúc áo ngày hôm qua gây ra cũng không có kéo dài được bao lâu.
Có lẽ...
Còn thúc đẩy tình cảm của hai người bọn họ, cũng khó nói.
Từ Mạn Lệ hối hận, thâm tâm đau đớn không thôi.
Thiến Thiến đã chạy tới trước mặt Từ Mạn Lệ, trên mặt dào dạt tươi cười, hồn nhiên ngây thơ.
"Cô giáo Lệ Lệ, hôm qua Thiến Thiến về nhà hỏi ba ba, ba ba nói đó đúng là cúc áo của ba, cám ơn cô giáo Lệ Lệt"
Cô nhóc chân thành cảm ơn.
Từ Mạn Lệ khựng người.
Quả nhiên...