Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312: Em Thích Anh Nhiêu Hơn.

Chương 312: Em thích anh nhiêu hơn. Chương 312: Em thích anh nhiêu hơn.Chương 312: Em thích anh nhiêu hơn.

Nghe được câu nói của Thiến Thiến, thần sắc trong mắt Từ Mạn Lệ ảm đạm đi hẳn, nội tâm vô cùng chua xót, cắn môi một cái, lại không biết nên nói cái gì.

Lúc lâu sau, đợi tới khi khó chịu trong lòng nguôi ngoai dịu xuống, Từ Mạn Lệ mới mỉm cười nhìn Thiến Thiến.

"Vậy là tốt rồi, may mắn cô không vứt cái cúc áo này đi, nếu không lại có bộ quần áo nào đó của ba con không thể mặc được nữa."

Từ Mạn Lệ tái mặt cười nói.

Lúc Từ Mạn Lệ nói xong câu này, khóe mắt quét qua Lâm Phong và Khương Y Thanh cách đó không xa, đang đi về phía bên này.

Bầu không khí giữa hai người bọn họ thực sự rất tốt.

Khương Y Thanh đi ở phía trước, trong khi Lâm Phong thì đi theo phía sau lưng cô.

Lúc cả hai đi tới chỗ đèn giao thông, tựa hồ lo lắng dòng xe cộ nguy hiểm, Lâm Phong đi vòng ra phía bên ngoài của Khương Y Thanh, chủ động nắm lấy tay cô.

"Cẩn thận chút, đi đường phải nhìn đường chứ, nếu không chẳng may va quệt vào đâu thì phải làm thế nào bây giờ?"

Lâm Phong cau mày nói, trong lời nói đầy ắp sự quan tâm không thể che giấu được.

Khương Y Thanh đỏ mặt, lúc này tay cô được Lâm Phong nắm chặt trong lòng bàn tay, xúc cảm ấm nóng nơi lòng bàn tay kia truyền tới làm trái tim Khương Y Thanh đập rộn ràng.

"Em biết rồi..."

Khương Y Thanh nhỏ giọng đáp, cố gắng dồn sức vào cổ tay để rút tay ra, lại không nghĩ tới khí lực của Lâm Phong càng lớn hơn côi

Nếu không phải lúc này cô đang đi ở phía trước, kém chút nữa đã bị Lâm Phong trực tiếp kéo thẳng vào trong ngực!

“Anh làm cái gì vậy?"

Vệt đỏ trên mặt của Khương Y Thanh lan rộng đến cả mang tai, nhỏ giọng hỏi.

Lại thấy Lâm Phong đang tủm tỉm cười nhìn mình, khóe miệng mang theo ý cười.

"Nắm tay em chứ làm gì nữa, làm sao, hay là còn muốn ôm nữa?"

"Anh... !"

Khương Y Thanh đỏ bừng cả mặt, cũng không biết đến tột cùng là Lâm Phong đã học những thứ hoa ngôn xảo ngữ này từ đâu ra, đều là lời hổ sói gì đâu không biết!

Lâm Phong thấy Khương Y Thanh không còn vùng vẫy nữa, lập tức cười đến vô cùng sảng khoái.

Lúc trước Lâm Phong vẫn luôn câu nệ bởi mối quan hệ không rõ ràng giữa anh và Khương Y Thanh.

Dù sao người ta cũng là hoàng hoa đại cô nương, lại còn là thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng, nếu như anh không thể cho cô một cái danh phận mà cô cũng không tình nguyện gả cho anh, mà anh cứ thể động tay động chân với người ta, vậy chẳng phải là muốn chậm trễ người ta thì là gì?

Hiện tại không giống, Khương Y Thanh đã đồng ý gả cho anh, cả hai cũng đã xác định rõ quan hệ.

Vì vậy anh không cần phải giấu giấu giếm giếm gì nữa.

Khương Y Thanh không tìm cách hất tay anh ra, để mặc cho anh nắm.

Cả hai không hề biết, toàn bộ hành động của mình đã bị Từ Mạn Lệ cách đó không xa thu hết vào trong tâm mắt.

Dáng vẻ liếc mắt đưa tình, tràn ngập hạnh phúc này thực sự khiến trái tim Từ Mạn Lệ đau nhói.

Vị trí kia vốn dĩ phải thuộc về cô mới đúng!

Ý nghĩ không nên có cứ thế sinh sôi nảy mầm ở trong đầu Từ Mạn Lệ, làm thế nào cũng không thể gạt bỏ đi được.

Từ nãy tới giờ Thiến Thiến vẫn luôn đứng trước mặt Từ Mạn Lệ, thấy Từ Mạn Lệ nhìn về phía đằng sau, cô bé cũng không tự chủ hướng mắt nhìn theo tâm mắt của Từ Mạn LỆ.

Đập vào mắt Thiến Thiến là hình ảnh Lâm Phong và Khương Y Thanh tay trong tay đang đi vê phía này.

"Cô giáo Lệ Lệ, cô thấy ma ma của con có phải là rất đẹp không?”

Bé con hưng phấn hỏi.

"Ba ba nói ba ba muốn kết hôn với ma ma, để ma ma đến ở nhà chúng con."

Thiến Thiến nghiêng đầu, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Đối với Thiến Thiến, việc nhận được giấy đăng ký kết hôn không nằm trong tâm hiểu biết của cô bé, cách để cô bé biểu lộ đồng ý là để Khương Y Thanh chuyển tới sống chung nhà, cùng cô bé và ba ba ở chung với nhau, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Cứ như vậy cô bé sẽ có một ngôi nhà, một tổ ấm trọn vẹn.

Cô bé cũng có ma ma, giống với những người bạn khác của mình!

Bởi vậy mỗi lần đề cập chuyện này, Thiến Thiến đều hết sức vui vẻ.

Nhưng Thiến Thiến không biết dáng vẻ hạnh phúc này của mình ở trong mắt của Từ Mạn Lệ lại thành vô cùng chướng mắt.

Từ Mạn Lệ cắn môi, vừa định mở miệng nói cái gì đó, thì Lâm Phong ở cách đó không xa đã nắm tay Khương Y Thanh đi về phía bên này, đứng tại trước mặt.

"Cảm ơn cô đã nhặt cúc áo giúp tôi."

Lâm Phong cười nói.

Lúc anh nói lời này, bàn tay còn nắm chặt lấy tay Khương Y Thanh.

Người thông minh như Từ Mạn Lệ, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Lâm Phong.

Đây có lẽ là lời cố ý nói cho Khương Y Thanh nghe.

Hôm qua khi bản thân nhắc tới chuyện cúc áo, hoặc nhiều hoặc ít đã gây ra hiểu lầm với Khương Y Thanh.

Vốn dĩ Từ Mạn Lệ còn cho rằng hiểu lầm này sẽ kéo dài một thời gian, coi như không thể kéo dài được bao lâu nhưng cũng sẽ để tình yêu của hai người xuất hiện vết rách.

Bằng cách này, mục đích của Từ Mạn Lệ sẽ đạt được.

Nhưng, có lẽ Lâm Phong thực sự thích Khương Y Thanh.

Chỉ là, khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, trái tim Từ Mạn Lệ lít nha lít nhít bắt đầu quặn đau.

Người Lâm Phong thích đáng lý ra phải là mình, là mình mới đúng.

Cho dù lúc này hốc mắt đã đỏ lên, nhưng Từ Mạn Lệ vẫn miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười như cũ, nhỏ giọng nói với Lâm Phong: "Không cần cám ơn, quan hệ giữa chúng ta không cần phải nói những lời này."

"Không, phải nói."

Lâm Phong nói đến đây xong, lại quay đầu liếc mắt nhìn Khương Y Thanh, sau đó ôn nhu thâm tình nói: "Bằng không tôi sợ có người hẹp hòi hiểu lâm."

Lời nói này có chút mập mờ. Nhưng bất cứ ai sáng suốt cũng biết lời này nói là để cho ai nghe.

Từ Mạn Lệ rốt cuộc cũng không chịu nổi bầu không khí tình đầu ý hợp giữa hai người Lâm Phong và Khương Y Thanh, cô sợ nếu ở lại nữa thêm một giây phút nào nữa, nước mắt sẽ không nghe theo khống chế mà ứa ra mất.

"Đi nào Thiến Thiến, chúng ta vào lớp thôi."

Từ Mạn Lệ vội vàng nắm tay Thiến Thiến kéo đi, xoay người đi vào trong nhà trẻ Lam Thiên.

Còn Lâm Phong đang nắm tay Khương Y Thanh ở sau lưng, lẳng lặng nhìn bóng lưng Thiến Thiến.

"Cô ấy thích anh lắm đấy."

Một lúc lâu sau, Khương Y Thanh một mực không nói lời nào bỗng nhiên mở miệng nói.

Trong lời nói này của Khương Y Thanh, Lâm Phong thế mà lại nghe ra được mấy phần phiền muộn.

Lâm Phong đơ người, quay đầu nhìn Khương Y Thanh: "Vậy thì thế nào?”

Cô nàng này, đừng bảo là sẽ nói mấy lời như, tặng mình cho Từ Mạn Lệ ấy nhé?

"Không có gì!"

Khương Y Thanh trừng mắt nhìn Lâm Phong, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra vẻ hoạt bát.

Hồng vân tung bay, tươi mát, động lòng người.

Hiện lên vẻ quyến rũ.

Làm Lâm Phong ngây ngốc.

Ngay sau đó, Khương Y Thanh ghé sát vào tai anh, nói khẽ: “Nhưng em thích anh nhiều hơn!" Nói xong, hai má Khương Y Thanh ửng hồng, Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng, Khương Y Thanh đã nhanh chóng thoát khỏi tay của Lâm Phong, xoay người bỏ chạy.

Em thích anh nhiều hơn...

Câu nói này lặp đi lặp lại vang vọng trong đầu Lâm Phong vô số lần.

Giống như một trận chuông vang, cuối cùng cũng khiến anh bừng tỉnh!

Cô ấy nói là cô ấy thích mình sao?

Đây coi như là lời tỏ tình chính thức của cô với anh?
Bình Luận (0)
Comment