Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313: Phiên Phức

Chương 313: Phiên phức Chương 313: Phiên phứcChương 313: Phiên phức

Lúc nhận được địa điểm tổ chức bữa tiệc, Lâm Phong không hiểu cho lắm.

Nhà hàng Hải Thanh Hà Yên.

Tình cờ lại là nhà hàng đồ ăn cung đình mà Trần Như Hải và anh cùng mở.

Đúng là đến sớm, đến muộn không bằng đến đúng lúc, thế mà lại chọn trúng nhà hàng này.

Lâm Phong vừa mở Wechat lên, bà nội Hoàng đã gọi điện thoại qua.

Điện thoại vừa đổ chuông, Lâm Phong đã ấn nút trả lời.

"Tiểu Phong à, bên con đã giải quyết xong chưa? Đã đưa Thiến Thiến tới trường học rồi chứ? Người bên này đã tới đủ rồi, chỉ còn chờ con với Tiểu Thanh nữa thôi đây!"

Thanh âm bà nội Hoàng mang theo kích động cùng hồi hộp, Lâm Phong sốt sáng đáp: "Rồi bà ạ, con và Tiểu Thanh lập tức tới ngay đây!"

Cả hai nói thêm một lúc nữa Lâm Phong mới cúp điện thoại.

"Đi thôi, chúng ta đi tới nhà hàng Hải Thanh Hà Yên, lát nữa tới đó anh giới thiệu bằng hữu của anh cho em."

Lâm Phong cười nói.

Hôm qua Trần đại ca vừa mới hỏi vê chuyện bạn gái, đã vậy còn hiểu lầm Diêu Tiên Di là bạn gái của anh.

Vừa vặn hôm nay mang Khương Y Thanh tới cho Trần đại ca gặp qua một lượt, bằng không sau này khó tránh khỏi lại xảy ra hiểu lầm gì đó không đáng có, nếu vậy thật sẽ không được hay cho lắm.

Loại cảm giác oan uổng này, anh không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

Hai người gọi taxi đi tới nhà hàng Hải Thanh Hà Yên. Nơi đây không hổ là nhà hàng hàng đầu.

Trình độ phục vụ lúc trước đã rất tốt, chớ nói chỉ tới sau này khi giành giải nhất trong cuộc thi ẩm thực, ẩm thực cung đình của Trần Như Hải gần như là chiêu bài đứng đầu của toàn bộ Thượng Hải.

Bởi vậy bất luận là thái độ phục vụ hay là tiêu chuẩn phục vụ đều được cải thiện lên một tâm cao mới.

Lâm Phong và Khương Y Thanh vừa tới, lễ tân lập tức nhận ra Lâm Phong.

“Tiên sinh bên này!"

Lễ tân vẫy tay ra hiệu với Lâm Phong, khuôn mặt tươi cười tươi xán lạn như hoa.

Khương Y Thanh có cảm giác hơi kỳ quái.

Nụ cười của người này không giống như đang đối đãi với khách hàng bình thường, mà là là nụ cười rạng rỡ, chân thành xuất phát từ trong tâm khi gặp người quen.

Quái lạ thật, rõ ràng cô chưa từng tới nơi này bao giờ, sao người này có thể biết cô nhỉ?

Khương Y Thanh vô thức cho rằng là bản thân, hoàn toàn không có cân nhắc tới việc nụ cười này của lễ tân là giành cho Lâm Phong.

Dù sao đây cũng không phải nơi người bình thường có thể tiêu phí được, dựa theo tính cách tiết kiệm của Lâm Phong, đoán chắc có thế nào cũng không ý tới nơi này ăn cơm.

Khương Y Thanh nghĩ vậy cũng không sai, chỉ là do Lâm Phong thực tế đã ẩn giấu quá sâu.

"Đi nào."

Lâm Phong cũng không có nghĩ nhiều như vậy, phất tay cười với lễ tân, sau đó nhanh chóng dẫn Khương Y Thanh đi về phía cửa. Hai người trực tiếp vượt qua đại sảnh, đi về phía phòng ăn phía sau hòn non bộ.

Tới thẳng phòng số tám ở giữa Sơn Thủy vân gian.

Lâm Phong đã quen với nơi này đến mức không thể quen hơn được nữa, lập tức dẫn Khương Y Thanh tới nơi muốn đến.

Ngược lại là Khương Y Thanh, xưa nay chưa bao giờ từng tới chỗ nào độc đáo tinh nhã thế này bao giờ, trong mắt đều là ngạc nhiên, căng mắt nhìn xung quanh mãi không thôi!

Nơi này cũng quá là đẹp mắt đi!

"Đi vòng qua góc quanh này là tới rồi."

Bởi vì sức hút của cuộc thi ẩm thực rất lớn, cho nên Trần Như Hải đã mở rộng phòng ăn ra phía sau, tăng thêm hai phòng riêng.

Hiện tại khách khứa đông nghịt, trong từng rạp đều có người ăn uống trò chuyện, thanh âm náo nhiệt rộn ràng.

Khương Y Thanh tò mò, làm sao Lâm Phong lại biết phòng số tám ở giữa là chỗ nào, nhưng chưa kịp hỏi gì, thật xa đã nghe thấy thanh âm kinh hỉ của bà nội Hoàng.

"Các con tới rồi?"

Bà nội Hoàng nói, nhanh chóng tới đón hai người.

Vào lúc này Lâm Phong mới phát hiện, bà nội Hoàng không biết từ lúc nào đã đổi một bộ quần áo mới.

Một bộ sườn xám mùa thu.

Có sao nói vậy, mặc dù bà nội Hoàng đã lớn tuổi, nhưng cũng không có dáng vẻ như một lão thái thái bình thường, mà là lão thái thái tự tin ưu nhã.

Có lẽ chính cái duyên được tích lũy từ việc hát Kinh kịch quanh năm đã khiến bà nội Hoàng trông thật quý phái, tao nhã và xinh đẹp khi khoác lên trên mình bộ sườn xám này.

Lâm Phong nắm tay Khương Y Thanh đi tới.

Khương Y Thanh mỉm cười nháy mắt với bà nội Hoàng.

"Bà nội Hoàng, bộ đồ hôm nay bà chọn rất tuyệt!"

Khương Y Thanh cười nói, lại không ngờ được Diêm Khải Quân đi theo sau lưng bà nội Hoàng, mỉm cười với cả hai: "Ông cũng thấy vậy."

Lời này của Diêm Khải Quân đến chính bà nội Hoàng cũng không ngờ tới.

"Ông nói cái gì vậy?"

Trên mặt bà nội Hoàng lộ ra thân sắc ngượng ngùng, Lâm Phong cảm khái, thâm nghĩ bà nội Hoàng nhất định đã gặp được người mình thích, dù sao đối với phụ nữ mà nói, biểu cảm chính là thứ không dễ lừa gạt nhất.

"Mau vào dùng cơm thôi, không đồ ăn nguội hết mất!"

Bà nội Hoàng đon đả cười nói, kéo Lâm Phong và Khương Y Thanh vào trong gian phòng.

"Nghe nói món ăn ở đây đều là những món ăn nổi tiếng của toàn bộ Thượng Hải, cho nên hôm nay cố ý chọn nơi này, không biết hai người bọn con có thích đồ ăn cung đình không?”

Lời này là Diêm Khải Quân nói.

Trong khi nắm tay bà nội Hoàng, thân hình Diêm Khải Quân thẳng tắp, nghiêng đầu chu đáo hỏi han Lâm Phong và Khương Y Thanh.

"Không thành vấn đề."

Lâm Phong khẽ cười nói: "Món ăn ở đây xác thực là rất ngon, con nghĩ sau khi ăn xong mọi người nhất định sẽ rất yêu thích."

Lời này của Lâm Phong trên thực tế hết sức kỳ quái. Dựa theo đạo lý mà nói, Diêm Khải Quân là người mời khách, ông ấy mới là chủ nhà, thế nhưng những gì Lâm Phong vừa nói có hơi đảo khách thành chủ, đây chính là chỗ khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

Chỉ là giờ này khắc này cũng không có ai tìm hiểu đến cùng.

Nói xong, mọi người đi vào phòng ăn, thấy được một bàn lớn rất nhiều người.

Toàn bộ phòng ăn chật ních người, nhìn thoáng qua một cái, có ít nhất là mười mấy người, lớn có nhỏ có, trẻ có già có.

Thật đúng là một gia đình lớn.

Lâm Phong và Khương Y Thanh giật mình, đứng im lại tại chỗ, không phản ứng gì.

Diêm Khải Quân cười giải vây thay cho hai người.

"Xin lỗi hai con, người trong nhà ông có hơi nhiều, dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của ông, vì vậy không chỉ có con ông còn có cháu trai cháu gái đều muốn tới, mong các cháu thông cảm."

Diêm Khải Quân nói xong, mọi người trong bàn cũng đứng hết lên, tùy ý lên tiếng chào hỏi cả hai.

Cuộc gặp mặt đơn giản này làm Lâm Phong tê dại da đầu.

Bởi vì chưa nói đến những thứ khác, chỉ bàn về ánh mắt không thôi, trong mười mấy người này, anh thật sự không thấy được mấy người có ánh mắt thân thiện với mình.

Lâm Phong cảm thấy khá là đau đầu.

Nghĩ tới việc hôm nay tới đây là để bàn về chuyện của hai ông bà nên cũng hơi có chút khiên cưỡng.

"Chào mọi người, tôi là Lâm Phong, đây là vợ chưa cưới của tôi, Khương Y Thanh." Lâm Phong mỉm cười kéo tay Khương Y Thanh lại làm một màn giới thiệu đơn giản.

Khóe miệng Khương Y Thanh mang theo ý cười, nhẹ gật đầu với Lâm Phong, hào sảng đáp lại: "Xin chào, tôi tên là Khương Y Thanh."

Cả hai không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ thập phần đoan chính.
Bình Luận (0)
Comment