Chương 314: Xấu hổ
Chương 314: Xấu hổChương 314: Xấu hổ
Một đám người nhìn nhau, sau đó lần lượt ngồi xuống, trở về chỗ ngồi, không nói chuyện nữa.
Cảnh tượng có hơi xấu hổ, Lâm Phong cũng cảm thấy được những ánh mắt không cực kỳ không thân thiện của họ.
Những người được gọi là người nhà này, sao anh có cảm giác họ nhìn anh và bà Hoàng không đúng lắm thì phải?
Lâm Phong không nghĩ nhiều, lập tức kéo Khương Y Thanh ngồi xuống.
Ngay sau đó, các món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một nhóm nhân viên phục vụ ăn mặc lộng lẫy, mang lên những khay thức ăn cung đình tinh xảo xuất hiện trên bàn ăn.
Chẳng mấy chốc bàn đầy ắp các món ăn ngon.
Diêm Khải Quân cười chào hỏi với mọi người: 'Mau ăn đi, mấy món này ngon nổi tiếng, ăn thử xem mùi vị như thế nào!"
Lâm Phong nghe có người khen món ăn trong nhà hàng của Trần Như Hải ngon, lập tức mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy có giọng nói giễu cợt ngay bên cạnh.
"Cũng đúng, mấy món ăn này họ làm sao có cơ hội ăn được cơ chứ? Không tranh thủ thời gian nếm thử lần sau e rằng không có cơ hội đâu!"
Người đó vừa mở miệng châm chọc, sau đó là một tràng cười phá lên.
Câu nói đó cũng thành công ngăn chặn những gì Lâm Phong muốn nói.
Anh hơi sững sờ, không ngờ lại biến thành cục diện như hiện tại.
Trong những tiếng cười to đó, bỗng có người lại lên tiếng.
"Bây giờ có mấy người già, bản thân không có tiền, chuyên môn đi lừa gạt tiền của người khác, đúng là quá đáng mà!"
"Đúng đó, còn phải nói à, xung quanh tôi có rất nhiều ông cụ, bà cụ bị lừa thế này, tài sản của gia đình cũng bị lừa sạch, mấy kẻ lừa đảo đó thật là!"
"Chứ còn gì nữa? Xã hội bây giờ luôn có một số người muốn không làm mà đòi có ăn, ghen ty với lương hưu của người khác..."
Mấy người đó nói chuyện rôm rả, hễ người sáng suốt đều có thể hiểu những lời họ nói là có ý gì.
Lâm Phong gần như vô thức ngẩng đầu nhìn bà Hoàng, quả nhiên thấy vẻ mặt của bà Hoàng không đúng.
Lúc này dù Lâm Phong có chậm hiểu đến đâu cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có vẻ như các vị con trai, con gái, rôi cháu trai, cháu gái của ông cụ không thích bà Hoàng cho lắm.
Trong lời nói đều ám chỉ bà Hoàng lừa tiên của ông cụ.
Lâm Phong cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, đầu óc mấy người này bị làm sao vậy? Vậy mà cũng nghĩ ra được à?
"Mọi người ai cũng lớn cả rồi, muốn gì cứ nói thẳng ra, đừng kiểu giấu giấu giếm giếm, đừng nói mấy kiểu châm chọc như vậy."
Lâm Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Khương Y Thanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hiểu ra ý đồ của những người này.
Sắc mặt của cô rất khó coi.
"Hai người ở bên nhau là vì thích nhau, bà Hoàng sao có thể lấy tiền của mấy người, mấy người suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!"
Khương Y Thanh lạnh lùng nói.
Lúc này chẳng khác nào xé rách mặt nhau ra, nhóm người đối diện đưa mắt nhìn nhau, người này nhìn người kia, mấy nụ cười giả tạo, cười cho có lệ cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
"Sao vậy? Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng à? Đã lớn tuổi như vậy, còn muốn kết hôn với ông của tôi, chẳng phải chỉ vì tiền của ông thôi sao?"
Một thanh niên nhuộm tóc màu vàng nghệ cười khẩy nói.
Cậu ta trông khoảng mười bảy, tám mươi hoặc mười chín tuổi, quân áo đều là hàng hiệu Armani, miệng ngậm điếu thuốc, đeo một đống phụ kiện lủng lẳng quanh cổ.
Cậu ta gác chân cợt nhả nhìn Lâm Phong!
"Tiểu Chân!"
Diêm Khải Quân nhíu mày, quát cậu ta.
"Tiền của tôi là tự tôi làm ra, không đến lượt mấy đứa nói ra nói vào, từng đứa từng đứa mấy đứa bây quan tâm cái gì? Ai khiến mấy đứa nhắc tới chuyện này hả?U"
Diêm Khải Quân cực kỳ tức giận, lạnh lùng nhìn mọi người trong gia đình.
Ông thế nào cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Ông vốn dĩ muốn gọi người nhà của mình tới, xem như là làm lễ đính hôn, làm chứng cho cuộc sống sau này của mình, cũng xem như là nói ẽo với mọi người luôn.
Nhưng ông tuyệt đối không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thật xấu hổ.
Sắc mặt của bà Hoàng tái nhợt, ánh sáng rực rỡ trong mắt của bả cũng mờ đi.
Rõ ràng bà Hoàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng bà vẫn cố gắng nở nụ cười với mọi người.
"Bà không sao, Tiểu Phong, Tiểu Thanh, hai cháu đừng suy nghĩ phức tạp, họ chỉ nói vậy thôi!"
Bà Hoàng vẫn muốn giải thích giúp họ.
Nhưng khi bà Hoàng vừa nói xong, chẳng những không được họ cảm ơn mà còn chế giếu.
"Bà làm bộ làm tịch gì ở đây hả? Bà chẳng phải muốn đoạt tài sản của cha tôi hay sao? Tôi nói cho bà biết, tài sản của ông ấy bà đừng hòng mơ đến một xu nào, bà là kẻ lừa hôn!"
"Đừng tưởng giả vờ tốt bụng, hào phóng, thì tôi sẽ tin bà đến không phải vì tài sản! Bà rõ ràng nhìn trúng căn nhà cũ của ba tôi sẽ giải tỏa, thế nên bà mới muốn kết hôn với ông ấy, bà muốn vào hổ khẩu để chia tiền đây mài!"
"Trông dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, nhưng thực sự khiến người khác khó chịu! Nếu không phải ba tôi cầu xin tôi đến, tôi cũng không thèm đến!"
Từng lời từng lời của mấy người đó tựa như những mũi kim đâm mạnh vào tim bà Hoàng.
Bà Hoàng dù tính tình có tốt đến đâu, dù tâm lý có cao đến mấy, cũng khó tránh khỏi hai mắt đỏ hoe khi nghe những lời này, vẻ mặt hoang mang nhìn mọi người.
Sắc mặt Lâm Phong nháy mắt tối sầm lại.
Anh luôn xem bà Hoàng như người thân của mình, giờ nghe họ nói bà như vậy, lòng anh như có ngọn lửa thiêu đốt.
"Câm miệng!"
Lâm Phong quát lớn, lạnh lùng nhìn mọi người.
"Nếu như đây là phép lịch sự, có văn hóa của mấy người, vậy tôi phải lau mắt mà nhìn rồi!"
Lâm Phong nói xong, khung cảnh im lặng trong nháy mắt, dù sao thì những lời anh nói chẳng khác nào đâm trúng vào tử huyệt của những người này. "Nếu anh đã nói như vậy, thì anh nên khuyên mẹ của anh xía vào chuyện nhà của chúng tôi nữa!"
Người này nói xong, sau đó còn bổ sung thêm: "Hơn nữa, hình như anh cũng không phải con ruột của bà ấy, tôi nói bà ấy thì liên quan gì đến anh?"
"Nói trắng ra là không phải muốn chia tiền à? Một đám nghèo hèn thấy tiền là sáng mắt!"
Mấy câu châm chọc đỉnh tai nhức óc lại vang lên, Lâm Phong nghe mà hai mắt đỏ bừng!
Anh không ngờ những người này thân phận là người nhưng hành xử như chó, ai nấy đều xấu xí như vậy!
Lâm Phong hít sâu một hơi, sau đó quay sang nhìn bà Hoàng và Diêm Khải Quân: “Chúng ta làm rõ mọi chuyện trước đi."
Lâm Phong nói xong ra hiệu bà Hoàng đi ra ngoài với mình.
Bà Hoàng đang rơm rớm nước mắt, bà gật đầu hiểu ý Lâm Phong, đi theo sau Lâm Phong và Khương Y Thanh ra ngoài.
Ba người đi đến một nơi vắng vẻ.
Nước mắt của bà Hoàng cuối cùng cũng trào ra, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.