Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315: Hòa Giải

Chương 315: Hòa giải Chương 315: Hòa giảiChương 315: Hòa giải

"Bà Hoàng, trước khi bà bên nhau với ông cụ này, bà không biết tình huống trong nhà của ông ấy à?"

Lâm Phong nhíu mày hỏi.

Chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của anh, không phải Lâm Phong trước đó chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải hoàn cảnh gia đình khó giải quyết, thậm chí anh còn nghĩ rằng nhà của ông cụ nghèo khó, khốn khổ.

Nhưng Lâm Phong lựa chọn chỉ cần mình bỏ ra số tiền đủ để quan tâm đến bà Hoàng, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bị người khác chán ghét.

Hơn nữa theo lý mà nói thì gia đình của ông cụ này có điều kiện khá tốt, vậy cuộc hôn nhân này hẳn là tốt đẹp mới đúng.

Nhưng anh không ngờ người nhà của ông cụ lại khiến người khác chán ghét như vậy!

Nghe Lâm Phong hỏi bà Hoàng lập tức rơi nước mắt.

"Thực ra trước đây ông ấy cũng có nói với bà về hoàn cảnh gia đình, nhưng bà không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khó khăn nào cũng có thể vượt qua.

Dù sao tuổi của bà và ông ấy có kết hôn cũng chỉ vì muốn có một người bầu bạn lúc tuổi già, ai ngờ nhà của ông ấy gặp phải chuyện giải tỏa, vì một mảnh đất mà xảy ra tranh chấp tới lui, lúc bà nghe kể cũng không để trong lòng, dù sao thì bà cũng không trông vậy vào số tiền đền bù giải tỏa của ông ấy để dưỡng lão. Nhưng...

Bà Hoàng thực sự không thể nói nốt phần sau.

Nói gì thì nói bà Hoàng thật sự không trông mong gì vào số tiên đó của ông cụ.

Mình có lương hưu, hàng tháng các con trai, con gái trong nhà đều đặn gửi tiền sinh hoạt cho mình, tuy số tiền không lớn nhưng cũng đủ để mình nuôi sống bản thân.

Bà Hoàng thế nào cũng nghĩ tới những người này cho rằng bà muốn tiền của ông cụi

Lâm Phong và Khương Y Thanh im lặng một lúc.

"Còn ông cụ thì sao? Ý của ông ấy thế nào?"

Khương Y Thanh bỗng nhiên lên tiếng.

Nghe Khương Y Thanh hỏi vẻ mặt đang khó chịu của bà Hoàng dịu đi rất nhiều.

Có lẽ chính thái độ của Diêm Khải Quân đã khiến bà kiên trì đến tận bây giờ.

"Ông ấy rất tốt với bà, lúc trước ông ấy cũng đã nói với bà chuyện này, lần này ông ấy cũng có báo trước với bà, nhưng bà nghĩ chỉ cần tình cảm của bà và ông ấy tốt, thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua nên bà không để trong lòng."

Bà Hoàng thở dài thật sâu, nghẹn ngào nói: "Bà rất yêu ông ấy, rất yêu ông ấy, giữa hai người chúng tôi có rất nhiều đề tài để nói, có thể trò chuyện..."

Bà Hoàng vừa nói vừa rơi nước mắt.

Sắc mặt của Lâm Phong rất khó coi, anh cắn chặt môi.

Trước đây mình không bao giờ nghĩ tới, nếu gia đình của đối phương không thể chấp nhận bà Hoàng, lúc nào cũng nghi ngờ này nọ, chi bằng tách bà Hoàng ra khỏi ông cụ thì tốt hơn.

Nhưng bây giờ mà hỏi bà Hoàng nghĩ thế nào về ông cụ, hiển nhiõn phương pháp của mình không thể thực hiện được.

Hai người dường như rất hợp ý nhau.

"Chỉ cần hai người thích nhau, cháu tin hai người nhất định có thể ở bên nhau."

Khương Y Thanh nãy giờ im lặng bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

Khương Y Thanh nói xong thì nghiêng đầu nhìn Lâm Phong. Không biết câu nói này là dành cho bà Hoàng hay cho bản thân mình.

"Vậy chúng ta cứ từ từ trao đổi, cháu sẽ cố gắng hết sức kiềm chế."

Lâm Phong hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nói.

Ba người nhìn nhau, Khương Y Thanh đi tới lau nước mắt trên mặt bà Hoàng.

"Bà Hoàng à, bà đừng khóc, bà có gì muốn nói thì nói ra đi, chỉ cần bà nói rõ ràng, bọn con không cần tiên của họ, không cần tài sản và tiền đền bù giải tỏa của họ, cháu tin đối phương sẽ không làm khó chúng ta."

Khương Y Thanh nói xong, bà Hoàng cũng dần dần ngừng khóc.

Dù sao thì bà cũng là một người bà có tư tưởng tiên tiến, hiện giờ sau khi đã hiểu rõ ràng rồi, bà Hoàng cũng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

"Đợi lát nữa chúng ta đi vào, nếu vẫn không bàn bạc được, họ vẫn đối đãi với chúng ta thái độ như vừa rồi, vậy bà cũng không chấp nhận mối quan hệ này nữa, dù hai người có thích nhau thế nào, nhưng tình cảm không được người nhà hai bên chấp nhận là tuyệt đối không thể được."

Bà Hoàng nói xong thì xoay người dẫn đầu đi vào trong phòng riêng.

"Đi thôi, chúng ta vào nói chuyện lần nữa."

Ba người bàn bạc xong thì quay trở lại phòng riêng.

Diêm Khải Quân chắc đã nói cái gì với mấy người này, thái độ cũng đã dịu đi đôi chút.

"Được rồi, chúng ta thẳng thắn nói hết mọi chuyện ra đi, đừng giấu giếm nói mấy câu kiểu châm biếm này nọ, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho mấy người."

Lâm Phong lạnh lùng cảnh báo mấy người này.

Mới đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Phong, mọi người đang muốn nổi bão, nhưng nhớ tới cảnh cáo vừa rồi của ông cụ, đám người đó yên tĩnh lại, đè nén xúc động trong người lại.

Vừa rồi ông cụ có nói, nếu họ cứ dùng thái độ như vừa rồi nói chuyện, thì tiền giải tỏa tiếp theo họ sẹ không nhận được phần nào!

"Hừ!"

Đám người đó lạnh lùng hừ, tỏ vẻ tiếp nhận lời nói của Lâm Phong.

"Tôi không có câu hỏi nào khác, chỉ có một câu thôi, anh nói bà Hoàng nhà anh lấy ba tôi không phải vì tiền, chẳng lẽ là vì người ư? Mấy câu nói kiểu đó tôi nghĩ chắc không có ai tin đâu?"

"Câu hỏi của tôi cũng giống với họ, e ràng mấy người biết nhà ông cụ của bọn tôi sẽ giải tỏa, tiền đên bù nhận được là 20 triệu, nên mới dính chặt như thế? Nếu không tại sao trước đó không nói muốn kết hôn, đợi đến khi có tin tức chính xác chuyện giải tỏa thì nói muốn kết hôn?"

"Đúng, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, vừa mới biết thì ngay lập tức đòi kết hôn, tôi không tin đâu!"

Đám người đó ầm ï xôn xao, bà Hoàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

"Hôm qua tôi cũng mới biết tin nhà các cô cậu giải tỏa thôi, nhưng trước đó chúng tôi đã quyết định sẽ kế hôn rồi!"

Bà Hoàng giải thích.

"Hơn nữa chuyện kết hôn cũng không phải tôi đê nghị, mà là Diêm Khải Quân nói, dù có kết hôn tôi cũng sẽ không nhập hộ khẩu vào nhà của các cô cậu, cũng không cần tiền đền bù giải tỏa, nói như vậy các cô cậu hài lòng chưa?"

Bà Hoàng nói một mạch xong, bầu không khí trong phòng có hơi lúng túng.

"Vậy thì không đúng, bà nói cái gì thì là cái đó à!"

Một người cười khẩy nói. Diêm Khải Quân cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, ông đột ngột đứng dậy, tới trước mặt bà Hoàng.

"Được rồi, chuyện này mấy đứa cũng nên nghe ba nói mấy câu!"

Diêm Khải Quân nói xong, chậm rãi liếc nhìn mọi người.

"Chuyện muốn kết hôn là do ba đề nghị, không liên quan gì đến bà ấy."

"Đúng vậy, ba đã đề nghị kết hôn với bà ấy sau khi xác nhận chuyện giải tỏa, vì như thế mới có thể lấy được tiền giải tỏa, sau đó chia cho bà ấy một phần tư, ba muốn cho bà ấy có sự đảm bảo, thế nào? Có ý kiến gì?"

"Tiền đền bù giải tỏa của ba, nó là tiền của ba, ba muốn giải quyết thế nào còn phải được cho phép à?"
Bình Luận (0)
Comment