Chương 316: Sao cậu lại ở đây
Chương 316: Sao cậu lại ở đâyChương 316: Sao cậu lại ở đây
Diêm Khải Quân lúc này vô cùng tức giận, ông nhìn chằm chằm vào những người có mặt, lớn tiếng nói: "Chuyện này mấy đứa muốn gì thì tìm ba, không liên quan gì đến bà ấy!"
Diêm Khải Quân nói xong, trong phòng im phăng phắc, một đám người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Suy cho cùng vẫn là ông cụ nhà mình, hơn nữa tiền đền bù giải tỏa đều bị ông cụ giữ hết!
"Ba, tại sao vì một người ngoài mà ba cứ tranh cãi với tụi con, có đáng không?”
Kiên trì được một lúc, cuối cùng có một người đàn ông trung niên cũng không nhịn được, cau mày nói.
"Ba sau này già rồi còn không phải trông cậy vào tụi con chăm sóc hay sao? Chẳng lẽ ba còn trông cậy vào bà lão không biết tự dưng xuất hiện từ đâu này à?"
"Nói thật bà ta không liên lụy chúng ta là đủ rồi, ba còn trông cậy vào bà ta đối đãi với ba như tụi con đối đãi với ba ư?"
Trong lời nói có hàm ý uy hiếp mơ hồ rồi.
Diêm Khải Quân và bà Hoàng không ngu ngốc, họ đương nhiên nghe ra.
Sắc mặt của Diêm Khải Quân tối sầm, sắp phát tán cơn giận, nhưng bà Hoàng nhanh tay lẹ mắt túm lấy ông.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, họ cũng không cố ý đâu, dù sao sự xuất hiện của tôi đúng thật là rất dễ dẫn đến hiểu lầm."
Bà Hoàng vội vàng khuyên nhủ.
Lúc này, các món ăn lần lượt được dọn lên, có nhân viên phục vụ đã phát hiện bầu không khí không thích hợp. Người phục vụ xinh đẹp lặng lẽ nhìn và nhóm người ngồi đối diện.
Sau đó vội vàng lui xuống.
Khương Y Thanh cũng nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Lâm Phong.
Mạch não của những người này hình như khác với những gì họ nghĩ, họ đã nói đến mức này rồi mà mấy người đó còn cho rằng bà Hoàng muốn lừa tiền giải tỏa của họ nữa ư?
"Tôi thật sự không cần tiền giải tỏa nhà của các cô cậu, tôi lớn tuổi rồi, con trai và con gái đều ở nước ngoài, tôi hoàn toàn không cần nhiều tiên như thế, hơn nữa tôi còn có lương hưu và bảo hiểm y tế, làm sao có thể cần tiền của ông ấy cơ chứ?"
Bà Hoàng bất lực, cuối cùng giải thích.
Mà bà vừa giải thích xong, gã đàn ông trung niên nãy giờ vẫn đứng ở phía trước phá lên cười.
"Bà không cần tiền giải tỏa nhà, nhưng lại không thể ngăn cản người xung quanh đòi!"
Gã vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng phụ họa của mấy người xung quanh.
"Đúng đó, bà không cần nhưng người khác cần, dù sao thì tiên là thứ tốt!"
"Cũng không biết có vài người đang suy nghĩ cái gì, tính tới tính lui cũng chỉ chờ chia tiền giải tỏa nhà thôi!"
"Luôn thèm muốn đồ của người khác, nếu thật sự không cần tiền giải tỏa nhà, tại sao phải kết hôn?"
Lúc những người này nói chuyện, ánh mắt luôn vô thức nhìn Lâm Phong và Khương Y Thanh.
Dù Lâm Phong có ngốc đến đâu cũng nhận ra những người này đang phòng bị mình!
Lâm Phong vừa tức giận vừa buồn cười, đang định cùng những người này tranh luận, không nghĩ tới anh ta vừa mới mở miệng, cửa phòng phía sau bị đẩy ra.
"Xin lỗi, món ăn không hợp khẩu vị của các vị chăng?"
Một giọng nói tươi cười từ ngoài cửa truyền đến, giọng nói này cực kỳ quen thuộc với Lâm Phong.
Ngay lập tức, một nhóm người đồng loạt nhìn ra cửa.
Quả nhiên, nhìn thấy Trần Như Hải tươi cười đi vào bên trong.
Đương nhiên bọn họ có ấn tượng với gương mặt của Trần Như Hải, vì gương mặt của ông đã được đài truyền hình tuyên truyền mấy ngày nay rồi!
Nếu không họ cũng không biết đến cái nhà hàng Hải Thanh Hà Yến này.
Vì vậy, khi nhìn thấy Trân Như Hải xuất hiện, thái độ cứng rắn và khó coi của mấy người đó đều bình tĩnh lại, họ mỉm cười chào Trân Như Hải: "Không có gì to tát, không phải đồ ăn không hợp khẩu vị, món ăn rất ngon, chúng tôi đều rất thích!"
Một người trong số họ nhanh chóng mở miệng, vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, chuẩn bị đưa cho Trần Như Hải.
Vẻ ngoài tươi cười đó quả thực là một người khác với trước đây.
Lâm Phong nhìn mà vừa tức vừa buồn cười, anh không nghĩ tới lại có thể phát sinh chuyện trùng hợp như vậy?
Trân Như Hải không để ý, chỉ khoát tay ra hiệu, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện hiện đồ ăn trên bàn hầu như đã được ăn gần hết.
Đoán chừng chỉ là chuyện gia đình, không liên quan gì đến nhà hàng của mình.
"Vậy được, bữa ăn hôm nay tôi sẽ giảm giá cho các anh 20%, xem như nể mặt Trân Như Hải tôi, đừng tranh cãi nữa."
Trần Như Hải thấy đối phương đồng ý liền gật đầu, cùng người đó tán gẫu thêm vài câu, sau đó cười cười chuẩn bị rời đi.
"Trần đại ca, chờ một chút!" Lâm Phong nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng gọi Trần Như Hải lại.
Khuôn mặt tươi cười của Trân Như Hải lập tức đông cứng lại, sau đó anh ta vô thức quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Thật kỳ lạ! Tại sao giọng nói này giống như của Lâm Phong vậy?
Trần Như Hải xoay người nhìn thấy Lâm Phong đang đứng ở góc bên kia.
Vẻ mặt của Lâm Phong nhìn mình rất kỳ lạ, thấy Trần Như Hải nhìn sang, anh nở nụ cười.
Những người xung quanh nghe Lâm Phong gọi Trần Như Hải, lập tức có nhiều người đã sững sời
Người này điên rồi, chẳng lẽ anh ta không biết Trần Như Hải có thân phận gì à?
Anh ta là chủ của nhà hàng lớn Hải Thanh Hà Yến này, huống chỉ bây giờ anh ta được đánh giá là đầu bếp số một thế giới!
"Tiểu Phong, sao cậu lại ở đây?"
Trân Như Hải mở miệng hỏi.
Ánh mắt đầy ngạc nhiên và tò mò.
"Hôm qua không anh bảo cậu ở lại đây sao? Sao cậu đã bỏ chạy rồi? Rồi sao hôm nay lại chạy đến đây?"
Trần Như Hải bất đắc dĩ hỏi.
Thành thật mà nói, bản thân Lâm Phong hiện giờ trông có vẻ không có tinh thân.
Nhìn đám người phía sau rồi nhìn sang bạn gái của mình, Lâm Phong lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
"Đây là bà Hoàng mà em thường xuyên kể với anh."
Lâm Phong giới thiệu bà Hoàng. "Đây là bạn gái của em."
Sau khi Lâm Phong giới thiệu xong thì Khương Y Thanh vội vàng đưa tay chào Trần Như Hải.
"Chào anh Trần, em tên là Khương Y Thanh."
"Xin chào, xin chào, anh có nghe Tiểu Phong nhắc tới là cậu ấy có bạn gái, nhưng không ngờ bạn gái của cậu ấy lại xinh đẹp như vậy, hai người xứng đôi lắm đấy!"
Trân Như Hải cười trêu chọc.
Khương Y Thanh xấu hổ, cô vội vàng xua tay, mặt hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói với Trân Như Hải: "Em quen Lâm Phong đều là duyên phận, còn anh quen Lâm Phong lâu rồi chưa?"
Nghe khương Y Thanh nói Trần Như Hải đột nhiên nhíu mày, rơi vào trầm tư.
"Hẳn là quen nhau rất lâu rồi, nhưng là sau khi cậu ấy quen biết em."
Trân Như Hải nói xong, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong.
"Tiểu tử cậu cũng nhanh phết nhởi"
Trân Như Hải trông có vẻ tự hào.
Quen nhau đã lâu rồi...
Khương Y Thanh nhíu mày, sau đó Lâm Phong mỉm cười với mình: "Khi nào về anh sẽ kể em nghe."
Lâm Phong thì thầm, giọng nói chỉ đủ để mình và bà Hoàng nghe.