Chương 317: Giải quyết
Chương 317: Giải quyếtChương 317: Giải quyết
Nghe Lâm Phong nói những lời này, Khương Y Thanh lập tức thấy nhẹ nhõm, sau đó cô mỉm cười lui về phía sau đứng bên cạnh Lâm Phong, không nói gì nữa.
"Anh Trần, chuyện này nói ra rất dài, có dịp em sẽ kể lại anh nghe."
Lâm Phong cười nói, sau đó nói kể lại sơ lược cho Trân Như Hải nghe chuyện xảy trong phòng riêng hôm nay.
Những người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm, họ không dám tin chuyện xảy ra trước mắt!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghe đồn ông chủ Trần Như Hải chẳng phải là kiểu người lạ chớ gần đấy sao?
Năm đó không biết có bao nhiêu học sinh trẻ tuổi muốn học món ăn cung đình của gia đình anh ta, nhưng đều bị Trần Như Hải khéo léo từ chối, thậm chí sau này còn trực tiếp đưa ra bảng hiệu không nhận học trò.
Lúc nào cũng có hàng chục người.
Nhưng ngần ấy năm, không ai có thể lọt vào mắt xanh của Trần Như Hải!
Thế mà bây giờ chàng trai trẻ trông có vẻ bình thường này, làm sao cậu ta có thể trò chuyện vui vẻ với anh ta như vậy?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người trò chuyện, trông không giống như vừa mới quenl
Một đám người nhìn nhau, ai nấy đều nhìn với vẻ nghi ngờ.
Trân Như Hải cười vỗ vỗ vai Lâm Phong, sau đó xoay người nói với mấy ôn thần kia: "Đây là cậu em Lâm Phong của tôi, tôi cũng không ngờ cậu ấy đến đây ăn cơm, nếu tất cả mọi người đều là bạn tốt, bữa cơm hôm nay các vị muốn ăn gì cũng được, tôi mời khách!" Trân Như Hải hiện đang rất vui vẻ!
"Vị đầu bếp Trần này rốt cuộc có quan hệ gì với cậu thế?"
Cuối cùng cũng có người không sợ chết hỏi.
Tuy người đó thực sự rất không cam lòng!
Phải biết rằng nếu học được một hai kỹ năng thành thạo rồi là có thể tự mình mở một chỉ nhánh bên ngoài!
Muốn có được sự ưu ái của Trần Như Hải, bất kể là công khai hay ngấm ngầm, thậm chí là dùng một chút quan hệ để ép anh ta thu học trò, nhưng đều không đạt được kết quả gì.
"Chẳng lẽ cậu thanh niên này là học trò của anh à?"
Trân Như Hải chưa kịp trả lời thì đối phương đã không kịp chờ đợi bắt đầu đặt câu hỏi.
Trần Như Hải nghe vậy cười phá lên, anh ta biết mấy người này nhất định hiểu lầm rồi!
"Cậu em Lâm Phong không phải học trò của tôi!"
Trân Như Hải vội vàng nói.
Sau khi Trần Như Hải nói xong, đám người xung quanh bỗng lộ ra biểu tình giống như nhẹ nhõm.
Họ đã nói rồi mài
Một ông chủ lớn như Trần Như Hải làm sao có thể để ý đến loại ranh con tâm thường như thế?
Thằng nhóc này chắc chắn đang nhắm đến tiền của họ đây mài
Đám ôn thần kia càng chắc chắn với suy nghĩ này, sau đó họ chưa kịp mở miệng châm chọc Lâm Phong, thì Trân Như Hải cũng đã vươn tay ôm lấy bả vai Lâm Phong, nụ cười trên gương mặt anh ta càng rạng rỡ hơn. "Cậu ấy chính là ông chủ đứng sau nhà hàng Hải Thanh Hà Yến của chúng tôi, đều giống tôi nắm giữ 50% cổ phần của nhà hàng này!"
Trần Như Hải vừa dứt lời không chỉ người nhà của Diêm Khải Quân chấn động, mà ngay cả Khương Y Thanh và bà Hoàng cũng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hiểu Trần Như Hải đã nói gì!
Ông chủ đằng sau của nhà hàng Hải Thanh Hà Yến?
Nắm giữ 50% cổ phần?
Chuyện quái gì thế này?
Thấy một đám người nhìn mình, Lâm Phong biết không thể giấu giếm được nữa rồi.
Anh cười cười. Không tiếp tục ngượng ngùng phủ nhận mà thoải mái gật đầu với Khương Y Thanh, anh nói: "Đấy là chuyện xảy ra lúc trước, có lẽ em không biết cuộc thi Vua đầu bếp đâu, lúc đó anh rảnh rỗi không có việc gì đã tình cờ gặp được anh Trần.
Vì thế anh đã thảo luận, và nghiên cứu thay đổi công thức nấu ăn, thay đổi hương vị của món ăn, sau đó anh Trần thấy anh làm việc rất tốt, người cũng khá ổn, thế là anh ấy chia cho anh 50% cổ phần."
Lâm Phong cười cười giải thích, tiện thể còn đưa tay sờ đầu của mình.
Giọng điệu bình thản thậm chí có thể nói là trần thuật lại một cách khá đơn giản khiến những người xung quanh nghe xong muốn đánh người!
Lý do vớ vẩn gì thế này?
Chỉ tình cờ giúp nghiên cứu công thức nấu ăn để cải thiện nhà hàng, mà đã dễ dàng nhận được 50% cổ phần?
Anh ta đang đùa họ đấy à!
Những người xung quanh vô cùng tức giận, họ tức đến nỗi muốn nói cái gì, nhưng Lâm Phong chưa kịp mở miệng thì đã bị Trân Như Hải cắt ngang.
"Cậu em Lâm Phong nói rất đúng, công thức nấu ăn này thật sự là rất quý giá, thế nên cho cậu ấy 50% cổ phần tôi còn cảm thấy mình đưa ít!"
Lâm Phong và Trần Như Hải xem như là hiểu ngầm nhau, nghe Lâm Phong nói như thế, Trần Như Hải liền thuận theo lời của Lâm Phong.
Sắc mặt của những người xung quanh thay đổi.
Thậm chí còn khó coi hơn nuốt phải phân.
Họ luôn cho rằng bà Hoàng và ông cụ kết hôn chỉ vì tiền, dù số tiền bà cụ không lấy thì cũng đưa cho Lâm Phong!
Lâm Phong dù sao cũng là một người trẻ tuổi, vung tiền như nước ở thành phố lớn như thế, anh ta có thể có bao nhiêu tiên chứ?
Chắc cũng định trông ngóng vào số tiền giải tỏa nhà để hết hôn đấy mài
Nhưng họ không bao giờ nghĩ tới anh ta thực sự là chủ sở hữu đằng sau của nhà hàng Hải Thanh Hà Yến?!
Sắc mặt của đám ôn thần cuối cùng cũng trở nên rất vi diệu, bọn họ nhìn nhau, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hiện tại họ biết rõ hơn ai hết rằng chàng trai trẻ này là một sự tồn tại mà họ không cách nào trêu chọc vào.
"Chàng trai trẻ, lúc nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm lớn! Bây giờ nếu chúng ta đã nói chuyện rồi, thì cứ thong thả nói nhé!"
Một người vội vàng cười nói.
"Đúng đúng đúng, thời gian tổ chức hôn lễ và các thứ hai bên phải chuẩn bị hôm nay cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, dù sao thì cũng là chuyện vui hiếm có, chúng ta đều phải làm cho thật tốt!"
Người phụ nữ đứng một bên cuối cùng cũng lên tiếng, mặt mày tươi cười đây vẻ vui mừng.
Đám người đó mồm năm miệng bảy bàn tán xôn xao, tất cả đều xoay xung quanh hôn lễ sắp tới.
Nói thật nếu không phải Lâm Phong sớm đã có chuẩn bị tâm lý, anh sẽ lập tức cười to thành tiếng!
Nếu nói đến lật mặt như lật sách thì mấy người này mới đúng là lật mặt nè!
Nếu không phải bà Hoàng thật sự thích ông cụ này, anh làm sao có thể tiếp tục ở đây?
Lâm Phong hít một hơi thật sâu, áp chế nội tâm ghê tởm đang trào dâng mạnh mẽ trong người, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, quay sang nhìn bà Hoàng: "bà Hoàng, định ra ngày tháng thì tùy theo bà, bà tự quyết định đi, con chỉ cần nghe theo là được, định ngày xong bà báo với con một tiếng."
Lâm Phong nói xong, đám người kia sửng sốt, sau đó vội vàng quay sang nịnh bợ bà Hoàng.
Một đám tíu ra ríu rít âm ĩ cả lên, vẻ mặt của bà Hoàng cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, Lâm Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài ở một lát?"
Lâm Phong vui vẻ thoải mái, anh quay sang bên cạnh nhìn Khương Y Thanh còn đang cau mày.
"Dạ.
Khương Y Thanh lạnh lùng đáp lại, sau đó tùy ý để Lâm Phong kéo cô ra cửa.
Bên trong cánh cửa và bên ngoài đúng thật là hai thế giới.
Ngoài cửa trúc xanh trong trẻo tao nhã, không khí thoang thoảng mùi đàn hương, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong hòn non bộ.