Chương 318: Dịu dàng
Chương 318: Dịu dàngChương 318: Dịu dàng
Lâm Phong biết lúc này Khương Y Thanh nhất định có không ít chuyện muốn hỏi mình, lập tức không đợi Khương Y Thanh mở miệng, Lâm Phong lại chủ động báo toàn bộ chuyện đã xảy ra trong này.
"Chính là như vậy, anh coi như là cơ duyên xảo hợp, vừa vặn giúp Trần đại ca một lần, cho nên liền lấy được 50% cổ phần công ty Hải Thanh Hà Yến."
Lâm Phong nói, sờ lỗ mũi, cười cười.
Khương Y Thanh tuy ngạc nhiên tại sao số của Lâm Phong lại đỏ như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ nhưng điều Lâm Phong vừa nói, nhưng cũng tìm không ra nửa điểm có thể nghi ngờ.
"Số của anh đỏ thiệt nhat"
Khương Y Thanh cười nói, sau đó kéo Lâm Phong chuẩn bị đi dạo khắp nơi!
Dù sao nơi này mình cũng chỉ tới một hai lần, hơn nữa lần trước lúc tới không phải là cảnh tượng trước mắt này.
Hiện tại đổi một cảnh tượng, cảm thấy càng thấy dễ nhìn hơn không ít!
Hoàn cảnh này, mình thực sự thích!
"Muốn đi đi dạo một chút?"
Lâm Phong đương nhiên liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của Khương Y Thanh, nhíu mày, tiến tới cười hỏi.
Khương Y Thanh gật đầu.
"Nơi đây cảm giác cứ như đổi thành nơi khác, lắp ráp phong cách ta rất thích."
Khương Y Thanh cười nói.
"Thôi được, anh đưa em nhìn khắp nơi một chút!" Lâm Phong nói xong, sau đó vươn tay, trực tiếp nắm tay của Khương Y Thanh.
Lòng bàn tay của hai người đều rất nóng.
Nhiệt độ trao đổi, trong chớp nhoáng này, Lâm Phong cảm thấy tim mình đột nhiên lỡ hai nhịp!
Đều nói say chết trong sự ngọt ngào.
Nếu như ở trước đây, Lâm Phong căn bản sẽ không tinl
Nhưng là bây giời
Anh lại cảm thấy lời này tuyệt đối có lý!
Nghĩ xong, Lâm Phong theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé Khương Y Thanh trong tay mình.
Êm ái mềm mại, lúc này Khương Y Thanh cách mình rất gần, trên người còn truyền đến mùi thơm thoang thoảng, trong lúc đi lại, không khí lơ lửng bắt đầu lưu chuyển, trong nháy mắt xâm nhập vào chóp mũi, khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Quả thật chính là như ẩn như hiện, cực kỳ quyến rũ...
Lâm Phong vô cùng hạnh phúc, không hề chú ý tới gương mặt nhanh chóng đỏ hồng của Khương Y Thanh!
Người đàn ông này!
Thật tưởng mình cái gì cũng không biết có phải hay không? !
"Lâm lão đệt"
Trong lúc Khương Y Thanh cảm giác gương mặt của mình đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, cách đó không xa, không biết từ trong phòng bao nào đi ra Trần Như Hải liền nhìn thấy hai người!
Trân Như Hải cười ha ha gọi Lâm Phong. Mà Lâm Phong vốn đang vui rốt cục cũng lấy lại tin thân, hướng về phía Trần Như Hải cười, chào hỏi: "Trần đại cal"
Hai người gặp mặt, lại hàn huyện vài câu.
Sau đó, Lâm Phong kéo Khương Y Thanh giới thiệu đơn giản.
"Đây là bạn gái của em, Khương Y Thanh."
Lâm Phong cười nói: "Đây là Trân Như Hải, Trần đại ca, cũng là ông chủ của Hải Thanh Hà Yến."
Lúc này trên gò má của Khương Y Thanh tuy còn mang theo nét đỏ ửng, thế nhưng trên mặt đã bắt đầu khôi phục biểu cảm bình tĩnh.
Lúc này trên gò má trong trẻo nhưng lạnh lùng diễm lệ, mang theo nét xấu hổ nhàn nhạt.
Cả người trông cực kỳ quyến rũ, vô cùng xinh đẹp.
"Chào Trần đại ca."
Khương Y Thanh chào hỏi.
Trần Như Hải lập tức cười đến tít cả mắt, vội hướng về phía Khương Y Thanh gật đầu.
"Ôi, thì ra ngươi chính là bạn gái của Tiểu Phong, khiến anh lúc đầu còn tưởng rằng..."
Trân Như Hải lời còn chưa nói hết câu, Lâm Phong nhất thời chợt phản ứng kịp, vội mở miệng cắt đứt nói của Trần Như Hải lời!
"Trần đại cal À phải rồi! Con của chị dâu giờ thế nào rồi?"
Lâm Phong sợ hết cả hồn!
Ngày hôm qua Khương Y Thanh cũng bởi vì chuyện của Từ Mạn Lệ nên mới giận mình! Chuyện này còn chưa giải quyết, nếu như còn lòi ra thêm một Diêu Tiên Di, vậy mình thật sự nhảy vào trong Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi!
Trân Như Hải bị cắt đút, coi như cũng nhanh chóng nhận ra chỗ ngu của mình, tí nữa mình đã nói ra điều không nên nói!
- Khụ khụ khụ khụ!
Bầu không khí tràn ngập ngượng ngập, Trần Như Hải vội vàng nói: "Ôi! Em xem cái trí nhớ của anh này! Chị dâu em đó! Chị dâu ngươi em đang dưỡng thai! Để anh dẫn em gặp chị dâu!"
Trần Như Hải nói, vội đổi chủ đề, cười nói với Khương Y Thanh: "Không bằng em gái cùng anh đi gặp vợ anh? Chính là chị dâu của Tiểu Phong! Hiện tại trong bụng còn có em bé ữa đói"
Tuy Khương Y Thanh đang khó hiểu làm sao hai người bỗng nhiên ngừng nói chuyện, hơn nữa đầu đuôi bất nhất.
Mà sau khi nghe được tin tức có con nít, ánh mắt của cô lập tức sáng lên!
Phụ nữ luôn có một loại thiện cảm đặc thù đối với trẻ em.
Hơn nữa không biết vì sao khi nghe thấy từ đứa bé nhà mình, Khương Y Thanh luôn cảm thấy trái tim của mình chợt bị thứ gì đó đâm mạnh.
Lộ ra một loại cảm giác vi diệu không nói ra được.
Có thể...
Mình và đứa bé này hữu duyên?
"Được ạt”
Lúc trong lòng nghĩ như vậy, Khương Y Thanh cười cười, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng long lanh, sau đó nói: "Bé bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mới 2 tháng thôi!"
Nhắc đến em bé, trên mặt của Trần Như Hải cũng lộ ra nụ cười chân thành lại tự nhiên.
Ông cười nói, sau đó vươn tay, chỉ chỉ trước mặt: "Cứ theo con đường này đi thẳng, chị dâu em đang ở bên trong nghỉ ngơi!"
Trân Như Hải nói xong, Khương Y Thanh đã đi về phương hướng kia.
Phía sau, Lâm Phong thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó dở khóc dở cười nhìn về phía Trần Như Hải.
"Trần đại ca, anh suýt chút nữa hại em tối hôm nay quỳ bàn giặt rồi!"
Lâm Phong cười khổ nói.
Trân Như Hải có chút lúng túng gãi gãi đầu, sau đó cười nói.
"Không phải anh đúng lúc ngừng nói sao! Cậu em à, không sao đâu! Phụ nữ mài Cho dù có tức giận, dỗ cái là được rồi! Nếu không cứ như đại ca em với chị dâu em như vậy, sớm chút kết hôn! Trói lại với nhau an toàn hơn!"
Trân Như Hải cực kỳ hào hứng nói!
Lâm Phong nghe vậy, suýt chút nữa bật cười!
"Trần đại ca, anh nói lời này nếu như bị chị dâu em biết, tối hôm nay anh có muốn quỳ bàn giặt hay không?"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy uy hiếp của Lâm Phong, Trần Như Hải lộ vẻ sợ hãi!
Ông vội cười khổ giơ hai tay lên đầu hàng!
"Tiểu Phong, lời này giữa chúng ta biết là được rồi, nếu muốn thật bị chị dâu em biết, đừng nói là quỳ bàn giặt, chắc đêm nay anh cả nhà cũng không thể quay về!"
Trân Như Hải nói xong liền thở dài.
Bây giờ cuộc sống thật đúng là quá khó sống!
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là bởi vì mang thai?
Cảm xúc của Cao Phượng Cầm quả thực giống như đang ngồi cáp treo! "Chị dâu em không phải dịu dang nhất sao?"
Thấy dáng vẻ sắp khóc của Trần Như Hải, Lâm Phong nhất thời bật cười nói.
Nhưng sau khi nghe thấy Lâm Phong lời này, buồn khổ cùng bất đắc dĩ trên mặt của Trần Như Hải lại càng sâu sắc thêm mấy phần!
"Ai nói không phải đâu!"
Trân Như Hải vừa đi vừa nói: "Nếu anh biết sau khi mang thai phụ nữ sẽ sản sinh biến hóa như vậy, anh chắc chắn không muốn đứa bé này!"