Chương 322: Canh vịt đặc biệt.
Chương 322: Canh vịt đặc biệt.Chương 322: Canh vịt đặc biệt.
Sau khi cảm xúc của cả hai ổn định lại, Khương Y Thanh cả mặt đỏ bừng mới rời khỏi vòng tay của Lâm Phong.
Mắc cỡ quá đi mất thôi!
Thế mà lại để cho Trần Như Hải và Cao Phượng Cầm trông thấy hết!
Thấy Khương Y Thanh rốt cuộc cũng đã khôi phục trở lại, Trân Như Hải mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Lâm Phong, mấy ngày nữa chú nhớ phải dẫn Tiểu Khương đi bệnh viện khám đấy, đau đầu cũng không thể qua loa được!"
Trân Như Hải dặn dò.
Lâm Phong gật gật đầu,'Em biết rồi."
Cao Phượng Cầm vốn đang lo lắng nhìn Khương Y Thanh, chợt mở miệng.
"Kỳ quái, Tiểu Phong, em mang thứ gì vào đây vậy? Thơm quá!"
Cao Phượng Cầm nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào nồi đất màu đen Lâm Phong lúc nãy mang vào.
Bên trên nồi đất đen thui kia có thể trông thấy khói trắng lượn lờ bốc lên.
Khói trắng kia mang theo mùi thơm đặc biệt, xộc thẳng vào chóp mũi Cao Phượng Cầm!
Để cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được!
Hai mắt Cao Phượng Cầm phát sáng!
Mùi vị này, quá thơm đi?!
Lúc Lâm Phong mới vào phòng, toàn bộ lực chú tới đều đổ dồn vào Khương Y Thanh, quên khuấy đi nồi đất ban đầu mình bê vào! Lúc này được Cao Phượng Cầm nhắc nhở mới chợt nhớ tới!
Đúng!
Là nồi canh vịt anh vừa bê vào!
"Ha ha! Chị dâu, mũi chị tinh thật đấy!"
Lâm Phong cười cười, sau đó đi về phía nồi đất đen.
Nồi đất đã để ở bên ngoài một hồi lâu, nên không còn nóng quá.
Mà vừa rồi lúc phục vụ viên bê nồi đất tới, tiện thể còn mang bát đũa thìa.
Lâm Phong mỉm cười đi tới, nhanh chóng mở nắp nồi ra.
Thế là luồng khí nhỏ nhoi lượn lờ ban nãy lúc này bay khắp cả trong gian phòng!
Hương thơm tràn ngập cả không gian!
Hai mắt Cao Phượng Cầm tức khắc phát sáng!
Hương vị kia, trong chốc lát Cao Phượng Cầm chưa thể đoán ra được, nhưng Trần Như Hải ở bên cạnh lại thấy được rõ ràng!
Đây chính là canh vịt!
Trân Như Hải ngạc nhiên!
Phải biết, mấy ngày này Trân Như Hải đã thử đủ mọi cách để giúp cho Cao Phượng Cầm ăn, nhưng Cao Phượng Cầm, đừng nói đến việc ăn, thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn mặn thôi, đã ói mật xanh mật vàng ra rồi!
Nhưng bây giờ, làm sao lại khen canh vịt này thơm?
Trân Như Hải vô cùng kích động, muốn nói cho Cao Phượng Cầm biết đây là món gì, nhưng lại nhanh chóng dừng lại!
Hắn rất sợ, sợ Cao Phượng Cầm sau khi biết đây là canh vịt sẽ phun hết ra ngoài!
Trân Như Hải nhìn Lâm Phong, trước khi Lâm Phong mở miệng nói chuyện, nhanh chóng chặn lời Lâm Phong lại.
"Là canh mà Tiểu Phong đặc biệt nấu cho em ăn đấy, mau ăn thử một miếng đi"
Trân Như Hải nói, nháy mắt ra hiệu cho Lâm Phong.
Lâm Phong lập tức không nói thêm gì nữa.
Trần Như Hải cầm thìa lên, múc một chén, cẩn thận bê tới chỗ Cao Phượng Cầm.
Hai mắt Cao Phượng Cầm sáng ngời, gắt gao nhìn chén nhỏ, hiếu kỳ lại hết sức thèm thuồng!
Nhắc tới cũng kỳ, đã rất lâu Cao Phượng Cầm chưa sinh ra ham muốn mãnh liệt với một món ăn nào như thế này!
Trân Như Hải cẩn thận bưng chén canh tới trước mặt Cao Phượng Cầm, khẩn trương đến độ tay phát run.
"Ừm, em ăn thử coi, cẩn thận kẻo bỏng."
Nói xong, Trân Như Hải đưa chén canh trong tay cho Cao Phượng Cầm.
Cao Phượng Cầm gật gật đầu, vươn tay nhận lấy chén canh trong tay Trần Như Hải.
Hương thơm lượn lờ, hơi nước mờ mịt.
Dưới ánh nhìn hồi hộp của Trần Như Hải, Cao Phượng Cầm cầm thìa múc một muôi lên, nhấp ngụm đầu tiên.
Khoảnh khắc ăn một thìa canh này, có trời mới biết trái tim Trần Như Hải đập nhanh tới độ nào!
"Ăn, ăn có ngon không?"
Trân Như Hải run run hỏi. Cao Phượng Cầm gật đầu, cả mặt kinh hỉ đáp: "Dễ ăn quái Rất tươi ngon! Ngon ghê!"
Liên tiếp ba cái đánh giá, mới làm cho trái tim suýt nhảy khỏi lông ngực của Trần Như Hải triệt để bình tĩnh trở lại!
"Còn muốn ăn nữa không?"
Thấy Cao Phượng Cầm trong nháy mắt ăn hết chén canh, làm Trần Như Hải kích động không nói được thành lời!
Cuối cùng cô ấy cũng chịu ăn thức ăn mặn rồi!
"Ừm, thêm một bát nữa!"
Cao Phượng Cầm vui vẻ lau miệng, sau đó hỏi: "Đây rốt cuộc là canh gì? Sao lại ngon thế cơ chứ?"
Trân Như Hải dừng lại, vô thức muốn nói dối để lấp liếm cho qua.
Nhưng Lâm Phong ở bên cạnh lại cười cười, hoàn toàn không hề có ý định giấu giếm Cao Phượng Cầm.
"Chị dâu, đây là canh vịt em mới nấu, rất tươi, rất ngon."
Lâm Phong nói xong, Trần Như Hải đang múc canh lập tức cứng đời
"Khụ khụ! Vợ à! Canh này không phải..."
Trần Như Hải vốn còn muốn cứng miệng cưỡng ép giải thích một phen.
Dù sao rất nhiều người lúc mang thai đều sẽ thế này, không cho cô ấy biết thì sẽ không có chuyện gì, nhưng một khi nói cho cô ấy biết sự thật thì sẽ nảy sinh vấn đề.
Thứ Trân Như Hải sợ hãi chính là điêu này!
Nhưng lại không ngờ được rằng, Lâm Phong vừa mới dứt lời xong, Cao Phượng Cầm lại giống như vừa mới bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu. "Chị nói mà, rau củ nấu canh không thể nào tươi ngon thế này được, thì ra là canh vịt. Thảo nào lại ngon như vậy!"
Thấy Trân Như Hải còn đang múc canh cho mình, tức khắc nói: "Chồng à, múc một cái chân vịt tới cho em đi!"
Trân Như Hải nghe xong, kích động thiếu chút nữa òa khóc!
"Ai dà ! Được rồi! Múc thêm cho em một cái cánh vịt nữa!"
Trân Như Hải vô cùng kích động!
Ha hai
Cô vợ nhà mình hôm nay thế mà đổi tính!
Thật là làm cho mình vui quá đi mất thôi!
Trân Như Hải bê chén đựng cánh vịt, chân vịt tới trước mặt Cao Phượng Cầm, chăm chú nhìn cô ấy ăn hết một chén này, cả người giống như là vừa được giải thoát!
"Tiểu Phong à, được của nó đấy!"
Trần Như Hải khen ngợi, tiện thể trao cho Lâm Phong ánh mắt tán thưởng.
Lâm Phong cười khoát khoát tay: "Không phải công lao của em, cũng không phải khẩu vị của chị dâu ổn hơn đâu."
Nghe vậy xong, Trần Như Hải nghi hoặc nhìn Lâm Phong hỏi: "Vậy là vì cái gì?"
"Do vịt đó."
Lâm Phong nói xong, đi ra chỗ nồi đất màu đen, cầm thìa lên, múc canh vào hai chén đưa cho Khương Y Thanh và Trần Như Hải.
"Anh nếm thử xong là sẽ hiểu ngay thôi."
Nghe Lâm Phong nói, Trần Như Hải tiếp nhận chén canh, đưa lên miệng khẽ nhấp thử một ngụm. Quả nhiên!
Nước canh trong veo, giữ lại độ tươi ngon của vịt, không những vậy còn dậy mùi thơm đặc trưng!
Đây là một mỹ vị hắn chưa từng được thử qua bao giời
Hai mắt Trần Như Hải lập tức phát sáng!
Trân Như Hải lại tiếp tục nhấp thêm một ngụm canh nữa, tinh tế thưởng thức, sau một lúc lâu, hắn để chén đũa xuống, con mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra hiếu kỳ và không thể tin nổi!
"Canh vịt này sao lai có thể ngon ngọt tới vậy được?!"
Trần Như Hải kích động nói: "Hơn nữa còn mang theo mùi hương đặc biệt, rất ngonl"