Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 321 - Chương 321: Lại Đau Đầu

Chương 321: Lại đau đầu Chương 321: Lại đau đầuChương 321: Lại đau đầu

Bữa tiệc này rốt cuộc cũng hạ màn kết thúc!

"Tiểu Phong à, bà và ông Diêm của con định tới studio chụp ảnh, còn con với Tiểu Thanh tính thế nào?"

Chuyện kết hôn đã sắp xếp xong xuôi, bà nội Hoàng treo nụ cười trên môi không ngớt, rất hiền hòa phúc hậu.

"Ở đây con còn có bằng hữu, phải lưu lại một hồi mới đi!"

Lâm Phong cười nói.

"Được, thế bà với lão Diêm đi trước đây, tối nay con nhớ phải đi đón Thiến Thiến đó!"

Lâm Phong nhanh nhẹn gật đầu đồng ý.

Lúc này bà nội Hoàng mới vừa lòng thỏa ý kéo cánh tay Diêm Khải Quân rời đi.

Lâm Phong liếc mắt nhìn đồng hồ, một tiếng rưỡi.

Canh đã hầm xong.

Dù sao cũng là bếp chuyên dùng để hầm canh, cho dù là nhiệt độ và mức lửa đều vừa đúng.

Lâm Phong vội vã quay trở lại con đường ban đầu.

Và thật tình cờ, trên đường về, gặp được nhỏ phục vụ viên lúc trước mình đã giao phó.

Nhỏ phục vụ viên đang cẩn thận bưng canh thấy Lâm Phong đi tới, lập tức cười nói: 'Lâm ca, đồ đã hâm xong, tôi mang tới rồi đây!"

Lâm Phong gật gật đầu, vội vàng nói: "Được rồi, đưa cho tôi đi, giao cho tôi, cô đi làm việc của mình đi." Nói xong, Lâm Phong nhanh chóng nhận nồi canh trong tay nhỏ phục vụ viên.

Lúc hai người chuyên tay, nắp nồi có hơi xê dịch đi một chút, lộ ra một mùi thơm kỳ dị.

Nhỏ phục vụ viên tức khắc trừng lớn mắt!

Cô ngạc nhiên thăm dò hỏi: "Lâm ca, rốt cuộc là anh hâm món gì? Sao lại thơm thế này?"

Lâm Phong cười ha ha một tiếng.

"Tham ăn! Đây là canh vịt, cho vợ ông chủ các cô các cậu ăn đấy! Có cơ hội tôi cũng sẽ nấu cho mọi người ăn!"

Lâm Phong nói xong bưng canh rời đi.

Trong phòng, Khương Y Thanh và Cao Phượng Cầm đang trò chuyện rôm rả với nhau.

Nội dung cơ bản là về những tri thức nuôi dạy trẻ.

Nhắc tới cũng rất kỳ quái.

Cao Phượng Cầm nhìn Khương Y Thanh đang vô cùng nghiêm túc trước mặt mình, nghi ngờ nói: "Tiểu Khương, sao em biết nhiều thế? Thật sự là quá lợi hại!"

Nếu không phải biết cô gái trước mặt này còn chưa kết hôn, bọn họ còn tưởng rằng cô ấy đã làm mẹ rồi!

Bởi vì cô ấy biết quá nhiều!

Đã thế còn rất toàn diện!

Thật quá kỳ quái!

Nghe được lời này của Cao Phượng Cầm, Khương Y Thanh cũng không biết vì sao bản thân lại biết nhiều tới như vậy?

Cái gì mà HCG tăng gấp bội, progesterone, heparin,.... Đây đều là những thuật ngữ chuyên môn chỉ dùng trong thời kỳ mang thai, sao lúc này lại được phát ra từ miệng cô, cứ thuận theo tự nhiên mà từ trong miệng cô nói ra thế này?

Hơn nữa, quan trọng nhất là từ trước tới giờ cô chưa từng phát giác ra, như thể ngay từ đầu đã biết những chữ này!

Mãi cho đến khi Cao Phượng Cầm thắc mắc, Khương Y Thanh mới chợt nhận ra, vì sao cô lại biết những thứ này? !

Khương Y Thanh nhíu mày, lần đầu tiên rơi vào trâm tư.

Cao Phượng Cầm cũng rất sững sờ.

Làm sao lại có thể đột nhiên nói ra được những từ ngữ này?

Lúc này, trong đầu Khương Y Thanh tràn đầy nghi vấn?

Tuy nhiên, ngay khi muốn tiếp tục đào sâu về vấn đề này, bỗng nhiên trong đầu truyền đến đau đớn!

Cô nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp đột nhiên lộ ra thân sắc vô cùng thống khổi

"Tiểu Khương, Tiểu Khương em sao vậy?"

Cao Phượng Cầm còn có Trân Như Hải giật nảy mình, vội vàng chạy về phía Khương Y Thanh lo lắng hỏi.

Đầu Khương Y Thanh đau như búa bổ, như thể sắp vỡ ra tới nơi, toàn bộ thân thể bé nhỏ co quắp cuộn tròn vì đau đớn, gắt gao cắn răng, tiếp nhận nỗi đau to lớn này.

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người không biết làm sao, ngoài cửa, Lâm Phong bưng canh vịt đi vào.

Trong thanh âm mang theo vui vẻ, cười vang nói: "Tới rồi đây!"

Vừa dứt lời, đẩy cửa ra, thấy được cảnh tượng trước mắt, Lâm Phong sững người!

"Sao thế này?"

Lâm Phong vội vàng hỏi.

Anh tùy ý tìm một chỗ đặt canh vịt trong tay xuống, sau đó nhanh chóng đi về phía Khương Y Thanh!

"Chị cũng không biết chuyện gì xảy ra cả, mới vừa rồi còn đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên Tiểu Khương lại bắt đầu đau đầu! Em mau lại đây xem coi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!"

Cao Phượng Cầm vội vàng nói.

Đau đầu?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lâm Phong ngồi xổm người xuống, trầm mặt, ôm Khương Y Thanh vào trong lòng.

"Đừng nghĩ nữa, từ giờ về sau đừng nghĩ gì nữa, nghe thấy không?!"

Bên trong lời nói của Lâm Phong tràn đầy lo lắng.

Nhưng giờ phút này anh không thể làm gì được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Khương Y Thanh.

"Chuyện trước kia đã qua rồi, cho qua đi, đừng nhớ lại làm gì cả! Em nghe thấy không?”

Thanh âm của Lâm Phong như có ma lực, thuận theo lỗ tai từng chút từng chút xâm nhập vào cơ thể Khương Y Thanh.

Xoa dịu trái tim đang xao động bất an kia.

Xao động cuồn cuộn kịch liệt trong đầu dần dần lắng xuống.

Một lúc sau, Khương Y Thanh cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

Cơn đau trong đầu rốt cuộc cũng biến mất, sắc mặt Khương Y Thanh tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, cả người tựa như là mới vớt ra từ trong nước!

"Còn đau không?”

Lâm Phong hỏi.

Khương Y Thanh đưa tay đỡ trán, tay kia siết chặt nắm đấm, sau đó chậm rãi lắc đầu.

"Không còn đau nữa."

Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra nụ cười với Lâm Phong.

"Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên đau đầu dữ dội, có lẽ là do em chưa khôi phục tốt."

Thân thể cô luôn có một vài vấn đề nhỏ.

Nên Khương Y Thanh cũng không quá coi trọng.

Ngược lại là Lâm Phong, trong lòng loáng thoáng đoán được điều gì đó.

Anh cau mày, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đi viện kiểm tra toàn thân, giải quyết cho xong chuyện thân thể của em đi."

Từ đầu, Lâm Phong vẫn luôn áp dụng chính sách trốn tránh.

Nhưng giờ nghĩ lại, thay vì suốt ngày trốn tránh, chẳng bằng trực tiếp đối diện!

Trước không bàn đến chuyện Khương Y Thanh là đa nhân cách, nhưng nếu thật sự là đa nhân cách thật, vậy phải nhanh chóng đi trị liệu mới được!

Ban đầu Khương Y Thanh còn muốn làm nũng để Lâm Phong thay đổi chủ ý, nhưng thấy được thái độ kiên quyết của anh, Khương Y Thanh chỉ có thể cắn môi, gật đầu đáp ứng.

"Được."

Bộ dạng khổ sở này của Khương Y Thanh làm Lâm Phong rất đau lòng.

Lâm Phong vươn tay, nhẹ nhàng nhéo má Khương Y Thanh. Động tác nhỏ mập mờ này, hoàn toàn không hề cố ky ánh mắt của những người xung quanh.

Khương Y Thanh đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vùi đầu vào trong ngực Lâm Phong.

Quả thực mắc cỡ chết người!

"Mọi người nhìn kìa!"

Khương Y Thanh nhỏ giọng nói.

Thanh âm mềm nhũn, mang theo dụ hoặc.

Lâm Phong tỉnh táo lại. bình tĩnh cười xoa đầu Khương Y Thanh.

"Không sao, bình thường mài”

Trân Như Hải thấy vậy, trao đổi ánh mắt với Cao Phượng Cầm, cả hai đều nhìn ra được kinh ngạc trong mắt đối phương.

Quen biết với Lâm Phong bao lâu nay, bọn họ đều biết rằng Lâm Phong là người không quen biểu đạt tình cảm của bản thân.

Nhưng hiện tại ...

Lại không hề để ý, cố ky tới ánh mắt của người khác.

Đủ để chứng minh.

Cậu chàng rất để ý cô gái này!
Bình Luận (0)
Comment