Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320: Dối Trá

Chương 320: Dối trá Chương 320: Dối tráChương 320: Dối trá

Trần Như Hải vừa nói xong, Lâm Phong lại nhíu mày.

Nếu như còn trẻ thì không sao, nhưng chị dâu đã lớn tuổi, việc mang thai vốn đã vất vả, hơn nữa bác sĩ lại cố ý dặn dò phải dưỡng thai thật tốt.

Ăn ngon uống ngon, tâm trạng sung sướng.

Như vậy đứa trẻ mới có thể trưởng thành khoẻ mạnh.

Mà bây giờ...

Không ăn thịt, chỉ ăn rau dưa cùng hoa quả, thật sự là không được nhai

"Chị dâu, chút thịt cũng không thể ăn sao?"

Lâm Phong chăm chú hỏi.

Cao Phượng Cầm nghe câu này, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng khổ não.

"Đúng vậy, dù chỉ chút thức ăn mặn cũng không đụng được, đừng nói là ăn, chị chỉ cần ngửi mùi thôi cũng thấy muốn óil"

Cao Phượng Cầm nói xong, Lâm Phong gật đầu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.

Mắt của Lâm Phong chợt sáng ngời!

"Chị dâu, chị ở nơi này chờ một chút, em đi xuống bếp một lúc!"

Nói xong, Lâm Phong bèn vội vã đi vào bếp.

Trần Như Hải cùng Khương Y Thanh sửng sốt, đều chưa kịp phản ứng đến tột cùng xảy ra chuyện gì!

"Ai! Tiểu Phong, có muốn anh đi cùng hay không?"

Trân Như Hải ở sau lưng anh nói.

Lâm Phong đi rất nhanh, lúc nghe thì người đã mất dạng. "Không cần!"

Lâm Phong đáp.

Trong phòng khách, Khương Y Thanh vẫn chằm chằm nhìn cái bụng của Cao Phượng Cầm.

Cảm giác kỳ diệu trong lòng vẻ càng ngày càng sâu sắc hơn, trong đầu của Khương Y Thanh, chỉ cảm thấy việc này vô cùng quen thuộc, nhưng khi cô vắt óc suy nghĩ, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Chính mình...

Rốt cuộc đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở nơi nào vậy?

Bên trong phòng bếp.

Lâm Phong tùy ý tìm một địa phương không người, lắc mình tiến vào không gian.

Trong không gian, bầy vịt nhìn thấy Lâm Phong tiến vào, nhất thời bắt đầu điên cuồng kêu lên.

Lâm Phong trước đó đã ném rất nhiều rau dưa cho chúng nó ăn, thế nhưng con vịt thật trưởng thành quá nhanh.

Đây không phải là nói hình thể, mà là ngay sau khi trứng vịt rơi xuống đất, Lâm Phong vẫn chưa kịp nhặt trứng vịt, vì vậy... trứng vịt lại nở ra rất nhiều vịt con.

Vịt con lớn lên, lại đẻ trứng, ấp ra vịt con.

Vì vậy đám vịt này, lấy một loại tốc độ kinh người bắt đầu tăng trưởng.

Lúc Lâm Phong tiến vào, đã bị số lượng vịt khổng lồ làm cho sợ hết hồn!

Là thời điểm tìm thời gian giải quyết hết đám này vịt nhaI

Nghĩ xong, Lâm Phong đầu tiên là cho đám vịt này ăn rau quả, sau đó bắt một con vịt bầu trong không gian, cắt tiết rôi nhổ lông sạch sẽ, sau đó lắc mình rời khỏi không gian. Bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một phút mà thôi.

Từ trong phòng vệ sinh đi ra, trước mặt đã gặp đám đầu bếp trong phòng bếp.

Những người này khá quen thuộc Lâm Phong, vừa nhìn thấy Lâm Phong từ phòng vệ sinh đi ra, trong tay còn cầm một con vịt, nhất thời hiếu kỳ hỏi: "Anh Lâm, kiếm đâu ra một con vịt vậy?"

Lâm Phong mặt không đổi sắc cười nói: "À, mới vừa mang tới, quên cầm theo, mới vừa đi buồng vệ sinh để rửa nó."

"Sao không tới chỗ em rửa! Trong phòng vệ sinh phiền phức lắm!"

Bên cạnh đầu bếp đều có vòi nước cùng bồn rửa rau.

"Không phải mọi người đều đang bận rộn sao, anh không quấy rầy mọi người."

Lâm Phong cười nói.

Dứt lời bèn cầm vịt đi ra ngoài.

"Anh đi hầm canh vịt cho chị dâu uống trước, mọi người cứ làm việc đi!"

Đâu bếp nghe Lâm Phong nói như vậy, lập tức cười tạm biệt Lâm Phong rồi bỏ đi.

Lúc này Lâm Phong mới thở dài một hơi.

May mắn không bị phát hiện.

Nhưng người bình thường cũng sẽ không hoài nghỉ anh.

Lâm Phong đến phòng bếp.

Trực tiếp bỏ con vịt vào trong nồi, sau đó thêm hai lát gừng, nước Linh Tuyền, cuối cùng cho vào nồi.

Kế tiếp chính là đợi.

"Đợi lát nữa con vịt này hâm xong, nhớ đưa đến phòng nghỉ của bà chủ, biết không?” Lâm Phong tùy ý nắm lấy một người phục vụ nói.

Thấy người phục vụ dạ dạ, Lâm Phong mới yên tâm gật đầu, sau đó đứng lên, đi tìm Khương Y Thanh.

Trong phòng, nhìn thấy Lâm Phong rốt cục đã trở về, lúc này Trân Như Hải mới hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Phong, em bận đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"

Lâm Phong cười híp mắt nhìn Trân Như Hải: "Đây là bí mật!"

Trần Như Hải sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

Thanh niên chính là thanh niên, thích chơi trò bất ngờ.

Trân Như Hải không hỏi nhiều nữa.

Lâm Phong cười nói: "Vậy mọi người ở chỗ này chờ em một lúc, em đi xem tình hình của bên bà Hoàng, bà ấy chỉ có một mình, em lo."

"Anh đi đi, em ở chỗ này nói chuyện với chị dâu."

Khương Y Thanh vẫn không nói gì bỗng nhiên mở miệng nói.

Lâm Phong tuy nghi hoặc, dù sao dựa theo tính cách nội tâm của Khương Y Thanh, rất hiếm khi thân quen với người khác nhanh như thế.

Thế nhưng ngẫm lại Trân Như Hải cùng Cao Phượng Cầm đều là người quen, sau này khẳng định cũng phải cần thường xuyên gặp mặt, cùng nhau tâm sự cũng chẳng có gì.

"Được, anh đi một lát sẽ trở lại!"

Lâm Phong cười nói, sau đó mở rộng cửa đi ra ngoài.

Giờ này khắc này, bên trong bao sương.

Lúc Lâm Phong đẩy cửa đi vào, bầu không khí lại hài hòa trước nay chưa có.

Bà Hoàng ngồi ở bên cạnh Diêm Khải Quân, những đứa con trai con gái trước đó còn bày ra vẻ mặt ghê tởm, lúc này đứa nào đứa nấy cười nhẹ nhàng, gắp thức ăn vào chén của bà Hoàng.

Trông thiệt mỉa mai.

Bà Hoàng chỉ cười, tất cả ý tốt đều không từ chối.

Lâm Phong lúc tiến vào, ánh mắt của đám người đương nhiên liếc tới.

Lập tức đứa con trưởng đứng lên, vội hướng vê phía Lâm Phong bắt chuyện cười nói: "Chú Lâm, nào nào, mời ngồi! Ngồi ở chỗ này! Chúng ta đang cùng bác gái bàn về hôn kỳ đấy!"

Lâm Phong chỉ cảm thấy kinh tởm trước lũ con súc sinh này!

Thế nhưng dù sao vẫn phải nhìn mặt mũi của bà Hoàng, Lâm Phong lập tức ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, sau đó nói: "Bà Hoàng nói như thế nào?”

Bà Hoàng vẫn luôn lịch sự mỉm cười, lúc này thấy Lâm Phong đã vào, lập tức cả người đều vui vẻ!

"Tiểu Phong à! Tới, tới ngồi gần bài!"

Lâm Phong cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó nhanh đi về phía bà Hoàng, ngồi xuống ở bên cạnh bà.

"Bà Hoàng, thế nào ạ? Bà đã trò chuyện xong chưa ạ?"

Lời nói bóng gió.

Những người này có tiếp tục đối xử tệ với bà không.

Bà Hoàng đương nhiên nghe hiểu lời nói của Lâm Phong, lập tức bà Hoàng cười đến nheo mắt lại, viên mắt có chút đỏ lên.

"Nhờ phúc của cháu, tốt, rất tốt, bà và lão Phi đã định ra hôn kỳ rồi."

Bà Hoàng nói, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Diêm Khải Quân.

Diêm Khải Quân thấy Lâm Phong nhìn qua, lập tức kích động giương lên khuôn mặt tươi cười.

"Ai nha, đều nhờ phúc của cháu, bác à, đợi lát nữa chuẩn bị đi cùng nàng chụp ảnh cưới!"

Diêm Khải Quân lúc còn trẻ tuy cũng là một nhân vật phong vân, thế nhưng lớn tuổi, trước mặt đám nhãi con lại là con cháu của mình.

Ông kẹp ở giữa, thật sự là rất khó xử.

Hơn nữa bà Hoàng lại cứ không muốn khiến mình khó xử.

Cho nên liền tạo thành cục diện khó xử hiện giờ này.

Nghe hai người nói như vậy, Lâm Phong mới yên lòng.

Trên mặt bàn, mấy người lại tới lôi kéo làm quen.

Nếu không phải là nể mặt của bà Hoàng, Lâm Phong hận không thể ngay lập tức trực tiếp quay đầu đi liền!

Vẫn phải giả cười, da mặt phải cứng lên!
Bình Luận (0)
Comment