Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Đùa Giỡn Vô Lại

Chương 340: Đùa giỡn vô lại Chương 340: Đùa giỡn vô lạiChương 340: Đùa giỡn vô lại

Hai đầu điện thoại tiếp tục bị bế tắc trong chốc lát.

Cuối cùng Từ Mạn Lệ rốt cục nhịn không được tan vỡ khóc lớn.

Mà phòng tuyến trong lòng Tần Quế Phân vào giờ khắc này hoàn toàn tan vỡ.

Trên thực tế, tất cả điều mình làm cũng là vì con gái Từ Mạn Lệ, không phải sao?

Nếu như đến cuối cùng, tất cả điêu mình làm đều không thể mang đến hạnh phúc cho Từ Mạn Lệ, ngược lại hại nàng.

Đây không phải là cái được không bù đắp đủ cái mất thì là gì?

Tần Quế Phân cả người ngồi sập xuống đất, nghe tiếng khóc truyền từ trong điện thoại, chỉ cảm thấy trong óc ong ong ong.

"Giờ bà ở nơi nào?"

Lâm Phong đợi giây phút này đợi rất lâu rồi, thấy Tần Quế Phân rốt cục bỏ qua kháng cự sau cùng, anh vội mở miệng hỏi!

"Khách sạn Cự Long, phòng 348."

Tần Quế Phân chán nản báo ra số phòng.

Sau đó từ đầu điện thoại kia, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ầm ï của Lâm Phong.

Khương Y Thanh rõ ràng, đây là Lâm Phong lao tới cứu mình.

Tần Quế Phân cứ như vậy ngồi dưới đất, nước mắt rơi lã chã xuống đất.

Lúc này Khương Y Thanh chỉ thấy được tâm trạng của mình cực phức tạp kỳ!

Theo lý mà nói, Tân Quế Phân bắt cóc mình, mình chắc phải hận bà ta thấu xương mới đúng. Thế nhưng...

Khương Y Thanh nhìn thoáng qua đồ ăn vặt bên cạnh mình, còn có chai nước suối đã bị mở nắp.

Cô biết, những thứ này đều là Tân Quế Phân mua được cho mình.

Hơn nữa, bà ta cũng không có làm tổn thương mình.

Mọi thứ bà ta làm đều chỉ vì có thể làm cho Từ Mạn Lệ đạt được hạnh phúc mà thôi.

"Dì à~

Khương Y Thanh cắn môi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi biết dì cũng là vì tốt cho con gái, nhưng chuyện này suy cho cùng, dì làm rất nhiêu chuyện sai lầm."

Thân thể Tần Quế Phân chợt cứng đờ.

Thế nhưng bà không nói chuyện.

Khương Y Thanh chậm rãi nói: "Con gái của dì Từ Mạn Lệ, là một cô gái rất tốt, cô ấy thiện lương ưu tú, xinh đẹp lại tự nhiên phóng khoáng, ở trong mắt dì, cô ấy chính là cái tuyệt vời nhất trên cái thế giới này."

"Thế nhưng, dì có nghĩ tới hay không, mọi việc dì đã làm đối với cô ấy, căn bản không phải là điêu mà cô ấy mong muốn?"

"Tình yêu của dì dành cho cô ấy, quá sâu nặng, cũng sẽ chỉ biến thành gánh nặng.

Sau khi Khương Y Thanh nói xong, cũng không nói nữa.

Trong chớp nhoáng này, Tân Quế Phân nhìn chòng chọc smartphone trong tay mình, bà ta đờ ra, gương mặt như có điều suy nghĩ.

Nửa giờ sau.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Lâm Phong lo lắng kêu lên ở ngoài cửa: "Tiểu Thanh? Tiểu Thanh em ở đâu?"

Bên trong phòng, ngay khi nghe thấy giọng nói của Lâm Phong, đôi mắt của Khương Y Thanh lập tức sáng lên!

Là Lâm Phong!

Tần Quế Phân dường như khá kinh ngạc, trong thời gian ngắn như vậy, Lâm Phong đã tới được đây.

Bà hít sâu, sau đó hướng về phía Từ Mạn Lệ vẫn còn đang khóc nức nở ở đầu điện thoại bên kia nói: "Lệ Lệ, con đừng khóc, chuyện mẹ làm thì mẹ sẽ tự gánh chịu, trước đây mẹ đã quản con quá nghiêm khắc, giờ mẹ nghĩ thông rồi, sau này con hãy sống cuộc sống mà con muốn, mẹ tuyệt đối sẽ không can thiệp nữa rồi!"

Tần Quế Phân nói xong liên cúp điện thoại.

Sau đó, bà đứng lên, đi mở cửa ra.

Lâm Phong liếc cũng không có liếc bà ta một cái, lập tức vượt qua Tần Quế Phân, xông vào phòng!

"Tiểu Thanhi"

Ngay giây phút này, tất cả ức chế căng thẳng và lo nghĩ trong lòng đều dâng ra.

Lâm Phong trông vẫn vô cùng tỉnh táo, song khoé mắt không biết từ lúc nào đã đỏ hoel

Mãi đến lúc này, Lâm Phong mới xem như biết rõ, thì ra không biết từ lúc nào Khương Y Thanh đã chiếm cứ phân lượng lớn như vậy ở trong lòng của mình!

"Lâm Phong!"

Khoé mắt của Khương Y Thanh đỏ lên, dòng lệ nóng từ hốc mắt của cô cuồn cuộn xuống.

Hai người ôm nhau.

Mà Tần Quế Phân thấy hai người như vậy, bà ta cũng lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Bà cầm lấy smartphone, bấm 110.

Chuyện này là bởi vì mình, như vậy hiện tại, cũng nên có kết thúc.

Buổi tối.

9 giờ.

Sau khi lấy lời khai xong rời khỏi cục công an thì đã khuya lắm rồi.

Khương Y Thanh cùng Lâm Phong hai người cơm tối cũng không ăn, lúc này tuyệt không đói.

Đêm Thượng Hải ánh đèn rực rỡ.

Lâm Phong cứ như vậy kéo tay của Khương Y Thanh, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường về nhà.

Khí trời dần lạnh xuống.

Lâm Phong vội cởi áo khoác trên người, khoác lên Khương Y Thanh đang mặc đồ rất mỏng.

"Mặc thêm đi, đừng để bị lạnh."

Lâm Phong nghiêm túc nói.

Khương Y Thanh dừng lại một chút, nhỏ giọng dạ, sau đó vươn tay, siết chặt chiếc áo khoác ở trên người mình.

"Anh tới cứu em, không sợ gặp nguy hiểm sao?"

Hai người đi trên vỉa hè, một lúc lâu, Khương Y Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.

Nếu như Tần Quế Phân thực sự là một người cực đoan, đây chỉ là một cái tròng, trên thực tế còn có nhiều nguy hiểm hơn ở sau lưng chờ anh thì sao?

Anh...

Không sợ sao? Lúc này gió chiều từ phương Bắc thổi tới mang theo chút mát mẻ.

Trời lạnh đến nỗi người đi bộ trên đường phải tăng tốc độ.

Đã qua Tiểu tuyết.

- Giải thích, Tiểu tuyết là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triêu Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240 độ. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Hết giải thích.

Chắc không lâu sau nữa sẽ tuyết rơi.

Lâm Phong mặc dù không mặc áo khoác, thế nhưng lạ là không hề cảm thấy lạnh.

"Em muốn nghe lời thật à?"

Anh mở miệng cười hỏi.

Khương Y Thanh lẩm bẩm miệng, nhỏ giọng nói: "Đó là đương nhiên rồi, chẳng lẽ còn có người thích nghe lời nói dối?"

"Lời nói thật chính là bản thân anh cũng không biết."

Lâm Phong mỉm cười, vốn dự định vươn tay xoa đầu của Khương Y Thanh, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy điều này thật sự không biểu đạt được tâm trạng của mình.

Vào lúc đó, anh chỉ đơn giản cúi xuống áp sát Khương Y Thanh, rồi hôn lên mặt của Khương Y Thanh.

Cơ thể của Khương Y Thanh trong nháy mắt cứng lại!

Cái này, sao người này lại bỗng nhiên hôn mình? I

"Lúc anh biết em biến mất, trong đầu toàn là nghĩ phải tìm được em, dù như thế nào anh cũng phải tìm được eml" Lâm Phong chăm chú mở miệng nói: 'Khi đó làm sao biết sợ chứ? Trong đầu anh đều là hiện tại em thế nào, có nguy hiểm hay không, lo lắng lớn hơn lý trí."

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, lại tiếp tục mở miệng nói: "Vào giây phút tìm thấy em, anh phát hiện, mọi thứ đều đáng giá."

"Nguy hiểm cũng được, âm mưu cũng được, chỉ cần là cùng với em, như vậy thì mọi thứ đều tốt."

Đây đã là lời nói dễ nghe nhất mà Lâm Phong có thể nói ra.

Trong chớp nhoáng này, Khương Y Thanh chỉ cảm thấy trái tim của mình đang nhảy lên kịch liệt!

Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt đẹp tràn ngập ánh sáng, dáng vẻ lấp la lấp lánh khiến người ta muốn tiến tới hôn cô mấy cái!

Mà Lâm Phong cũng làm như vậy!

Anh không kìm được tiến tới, dùng sức hôn ở trên mặt của Khương Y Thanh mấy cái!

Sau đó, anh nhìn thấy gương mặt của Khương Y Thanh dùng nhanh chóng đỏ lên!

"Xấu hổ sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Y Thanh, Lâm Phong nhịn không được nở nụ cười.

Khương Y Thanh cắn một cái môi, nhất thời tức giận nói: "Anh vô lại!"

Sau khi nói xong, Khương Y Thanh vội bước nhanh hơn về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment